Tả Viễn ngạc nhiên cười hỏi, lòng thầm tò mò:
- Không biết hai vị đang bàn chuyện gì mà cần ta làm chứng?
Dương Tu nói ngay:
- Tả Viễn tháp chủ đến vừa lúc, Dương Tu muốn bái Huyền Diệp đại sư làm sư phụ nhưng đại sư kiên quyết không chịu, xin Tả Viễn tháp chủ nói đỡ giùm vài câu cho Dương mỗ, tại hạ vô cùng cảm kích.
Tả Viễn kinh ngạc nói:
- Ngươi muốn bái Huyền Diệp tiểu hữu làm sư phụ?
Tả Viễn cười to bảo:
- Cái tên này, đầu óc thông minh lắm.
Tả Viễn là nhân vật thế nào? Nghe liền biết suy tính của Dương Tu, công nhận lão tính toán rất hay.
Diệp Huyền là ai? Tả Viễn biết hắn là hậu đại của người quen cũ của sư tôn, mà người quen của sư tôn thì chắc chắn là nhân vật đỉnh phong nhất Thiên Huyền đại lục.
Dương Tu tuy là luyện hồn sư thất phẩm nhưng thật ra thuộc về tán tu trong luyện hồn sư, không tham gia phe phái gì, luôn đơn độc một mình, cứ tiếp tục thế này thì tương lai thành tựu có hạn.
Nếu bái Diệp Huyền làm sư phụ tương đương với chắp nối người quen cũ của sư tôn, tương lai Dương Tu sẽ có thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Diệp Huyền cười khổ xua tay với Tả Viễn, bất đắc dĩ nói:
- Chuyện này...
Nếu Dương Tu đến gây sự thì Diệp Huyền có cách giải quyết, nhưng người ta đến bái sư, làm hắn bó tay.
Tả Viễn cười nói:
- Huyền Diệp tiểu hữu khoan vội, trước kia lão phu ít chú ý việc Thiên Đô phủ nhưng lão phu hiểu biết gốc gác Dương Tu. Hắn xuất thân tán tu, tuy là luyện hồn sư thất phẩm nhưng khá đơn thuần, luôn đơn độc một mình, không phải phụ thuộc của thế lực nào. Huy chương luyện hồn sư thất phẩm của Dương Tu là lão phu xin Thần Đô ban cho.
Với người khác thì Tả Viễn không dám bảo đảm, nhưng lão rất rành về Dương Tu. Tả Viễn không nói thẳng ra nhưng đúng là đang nói giúp giùm Dương Tu.
Dương Tu nghe vậy lộ biểu tình cảm kích, hùa theo:
- Tả Viễn tháp chủ nói đúng, Huyền Diệp đại sư, Dương Tu ta không có chút ác gì. Hơn nữa Huyền Quang các của đại sư đang trong lúc khuếch trương cần người, tại hạ dù gì là luyện hồn sư thất phẩm, rất quen thuộc Thiên Đô phủ, Huyền Diệp đại sư hoàn toàn có thể giao công việc luyện hồn cho tại hạ, tại hạ sẽ chăm chỉ cần mẫn cố gắng công tác! Nếu vẫn không được thì Huyền Diệp đại sư có thể khảo sát tại hạ một thời gian, để tại hạ góp công góp sức cho người. Tại hạ không mong gì có thể bái đại sư làm sư phụ ngay, chỉ cầu đại sư có thể cho tại hạ một cơ hội!
Dương Tu vì bái sư đã bất chấp tất cả.
Nếu gia tộc khác trong Thiên Đô phủ nghe lời Dương Tu nói sẽ rớt tròng mắt, rơi cằm.
Đường đường là luyện hồn sư thất phẩm, đại sư số một Thiên Đô phủ, vì bái sư mà cam nguyện làm trâu làm ngựa, khiến người choáng váng. Với thân phận của Dương Tu dù là hai gia tộc lớn Uất Trì gia, Tiêu gia cũng cầu đối phương vào cửa.
Sự chân thành của Dương Tu khiến Tả Viễn cảm khái, rung động. Tả Viễn biết cái khổ của luyện hồn sư bình thường, nếu lão không có sư phụ tốt thì có lẽ không tốt hơn Dương Tu bao nhiêu.
Tả Viễn lần nữa năn nỉ giùm:
- Huyền Diệp tiểu hữu, lẽ ra đây là chuyện riêng của ngươi, lão phu không tiện nói nhiều, nhưng tấm lòng của Dương Tu đại sư khiến ta rung động.
Tả Viễn chỉ khuyên vậy thôi, Diệp Huyền có chịu hay không thì không đến lượt lão quyết định giùm.
Diệp Huyền cười khổ nói:
- Tả Viễn đại sư, không phải ta không muốn giúp nhưng chuyện thu đồ đệ thì...
Tả Viễn nhìn biểu tình của Diệp Huyền cũng hiểu ý hắn. Đúng vậy, Diệp Huyền mới hai mươi tuổi, thu đồ đệ lớn hơn mình gấp mấy lần, nói ra ngoài hơi khó nghe.
Hơn nữa thu đồ đệ là chuyện cá nhân, nhiều người có nguyên tắc của mình, sẽ không nhận đại.
Như sư tôn của lão, trong Thần Đô rất nhiều luyện hồn sư muốn bái sư tôn làm đồ đệ, nhưng đến nay sư tôn chỉ thu ba đệ tử thân truyền, còn lại chỉ là đệ tử ký danh tùy ý chỉ điểm, số lượng không nhiều.
Tả Viễn quay đầu hỏi Dương Tu:
- Dương Tu đại sư nhất định phải bái Huyền Diệp tiểu hữu làm sư phụ sao? Cá nhân ta cảm thấy ngươi tham gia vào Huyền Quang các cũng sẽ được Huyền Diệp tiểu hữu chỉ điểm. Với thân phận, thực lực của ngươi tham gia Huyền Quang các chắc không gặp trở ngại gì.
Vẻ mặt Dương Tu khó xử nói:
- Tả Viễn tháp chủ, đúng là vào Huyền Quang các có thể học được nhiều thứ, nhưng ta thật lòng muốn ở bên Huyền Diệp đại sư, học tập đại sư...
Không phải Dương Tu không suy xét đến khả năng này, nhưng tham gia Huyền Quang các và bái Diệp Huyền làm sư phụ, nhìn thì giống nhau thật ra khác biệt rất lớn.
Tham gia Huyền Quang các thì chỉ phục vụ cho Huyền Quang các, làm đệ tử của Diệp Huyền là đi theo hắn, luôn nghe hắn chỉ huy, sẽ thân thiết gần gũi hơn.
Tả Viễn nhướng mày trầm tư, lão hiểu ý Dương Tu.
Chợt mắt Tả Viễn sáng rực cười nói:
- Ta có một đề nghị, không biết hai người có chịu không.
Tả Viễn nói tiếp:
- Dương Tu muốn bái Huyền Diệp tiểu hữu làm sư phụ chỉ vì học tập tri thức luyện hồn. Huyền Diệp tiểu hữu không chịu đồng ý chắc có lý do của mình, dù sao đệ tử rất đặc biệt. Nếu vậy tại sao Dương Tu không trở thành người đi theo cúa Huyền Diệp tiểu hữu? Vừa được học đồ vật vừa có thể luôn ở bên cạnh Huyền Diệp tiểu hữu, chẳng phải là quá tuyệt vời?
Tả Viễn nói xong tự cười.
Mắt Dương Tu sáng rực.
Bình thường một luyện hồn sư hoặc Luyện Dược Sư cường đại sẽ có người đi theo, thường là thân tín của luyện hồn sư, mức độ thân mật không thấp hơn đệ tử bao nhiêu.
Nghĩ đến đây Dương Tu nói:
- Đa tạ Tả Viễn tháp chủ nhắc nhở, tại hạ nguyện ý! Xin Diệp thiếu gia hãy thu tại hạ làm người đi theo, tại hạ nhất định cúc cung tận tụy, đến chết không thôi! Đương nhiên...
Dương Tu tạm dừng:
- Nếu Diệp thiếu gia không muốn thu tại hạ làm đệ tử, cũng không chịu cho tại hạ trở thành người đi theo thì tại hạ sẵn lòng trở thành một phần tử của Huyền Quang các, bày mưu tính kế vì Huyền Quang các.
Dương Tu muốn quyết đạt quyết tâm của mình từ từ khiến Diệp Huyền động lòng.
Tả Viễn và Dương Tu nói nhiều như vậy thật ra Diệp Huyền hơi động lòng. Mới rồi hắn do dự là vì vấn đề trung thành đáng tin, đồ đệ khá đặc biệt, người đi theo thì không cần nhiều yêu cầu.
Nếu Dương Tu thật sự đáng tin thì ngại gì không thu làm người đi theo?
Hiện giờ Huyền Quang các đang trong lúc phát triển mạnh, có một luyện hồn sư thất phẩm tham gia vào liên minh là chuyện tốt.