Chỉ thấy một bóng người từ trong bụi mù chậm rãi đi ra, ngoại trừ áo bào trên người có chút tổn hại, người có vẻ hơi chật vật ra, thì trên người hầu như không có vết thương gì.
- Sao có thể có chuyện đó?
Nam tử xấu xí hoàn toàn không thể tin được con mắt của mình, bị tam đại phân thân của mình một đòn toàn lực chém trúng, thiếu niên này dĩ nhiên một chút chuyện cũng không có, này đùa gì thế?
Mà thiếu phụ kia càng há to miệng, con ngươi trừng tròn xoe, đã triệt để ngây người.
Trong lòng Diệp Huyền cười gằn, chỉ là một phân thân cũng muốn chém giết mình? Hắn bây giờ Cửu Chuyển Thánh Thể đã đạt đến lục chuyển, cường độ thân thể thuần túy có thể so với Cửu Thiên Vũ Đế.
Nếu như là một đòn toàn lực của bản thể nam tử xấu xí kia, Diệp Huyền sẽ kiêng kỵ một hồi, phân thân vẻn vẹn là một phần ba sức chiến đấu, căn bản không gây thương tổn được hắn.
- Vừa nãy vẫn là ngươi ra tay, hiện tại đến phiên ta.
Diệp Huyền không chờ đối phương mở miệng, đôi mắt đột nhiên trở nên yêu dị.
- Thần Linh Đồng Thị... Huyễn Cấm Chi Nhãn!
Một đôi con ngươi lạnh lẽo, không tình cảm chút nào rơi vào mi mắt nam tử xấu xí, phảng phất như hai mắt Tử Thần, lạnh lẽo, không ánh sáng, khiến cho thân thể nam tử xấu xí không tự chủ được rùng mình một cái.
Vù!
Theo đồng quang lướt tới, còn có một luồng hồn lực gợn sóng vô hình, trong nháy mắt đi vào đầu óc của hắn.
Nam tử xấu xí chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, mắt tối sầm lại, trong lòng nhất thời kêu không tốt, là thần thức công kích, tiểu tử này lại là một Luyện Hồn Sư, hơn nữa còn là một Luyện Hồn Sư cực kỳ mạnh mẽ.
Trong lòng hắn vạn phần kinh hãi, trong hốt hoảng vội vàng nắm thiếu phụ bên cạnh ngăn ở trước người, đồng thời thân hình đột nhiên lui, điên cuồng vận chuyển Võ Hồn, để cho mình từ trong hôn mê phục hồi tinh thần lại.
Hai mắt của hắn vừa khôi phục bình thường, liền nhìn thấy một ngọn núi cự đại đè ép xuống.
Hắn không chút do dự, Huyền Nguyên toàn thân điên cuồng vận chuyển, một đao mạnh mẽ bổ về phía Trấn Nguyên Thạch, một tiếng vang ầm ầm, dưới lực lượng cự đại, nam tử xấu xí phun ra một ngụm máu tươi, nhưng cuối cùng cũng coi như chặn lại Trấn Nguyên Thạch tập kích.
Chỉ là không chờ trong lòng hắn có chút ung dung, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đột nhiên từ trong lòng hắn bốc lên, hắn còn chưa kịp phát giác nguy hiểm là từ đâu đến, mặt đất dưới chân ầm ầm nổ tung, một bóng đen bỗng dưng va về ngực phía hắn.
- Đây là quái vật gì?
Nam tử xấu xí kinh hãi quát to một tiếng, vội vàng vắt chiến đao nằm ngang ở trước ngực, một lực xuyên thấu đáng sợ đã mạnh mẽ nhảy vào trong cơ thể hắn, máu tươi phun mạnh, hắn ngã nhào trên đất, huyền mạch cùng Huyền Hải trong cơ thể đều ở dưới đòn đánh này vỡ tan.
Cho đến lúc này, hắn mới phát hiện mới vừa rồi tập kích mình, dĩ nhiên là một con Yêu thú cả người che kín vảy giáp màu đen, hơn nữa từ khí tức của Yêu thú này, một chút liền có thể nhìn ra Yêu thú này tuyệt đối là Yêu thú bản thổ.
- Ngươi lại là một Ngự Thú sư!
Lúc này nam tử xấu xí đã triệt để kinh ngạc đến ngây người, lúc trước hắn đã biết Diệp Huyền là một Luyện Hồn Sư mạnh mẽ, không nghĩ tới lại vẫn là một Ngự Thú sư
Sao có thể có chuyện đó?
Nội tâm của hắn thét lên ầm ĩ, đối phương xem ra trẻ tuổi như vậy, làm sao có khả năng có tu vi như vậy? Coi như hắn vừa sinh ra liền bắt đầu tu luyện Ngự Thú chi đạo, cũng không thể có tu vi như vậy a, huống chi đối phương vẫn là một Luyện Hồn đại sư cực kỳ đáng sợ.
Nam tử xấu xí trong lòng rất rõ ràng Ngự Thú chi đạo có bao nhiêu gian nan, kia tuyệt đối không phải người bình thường có thể tu luyện.
Đồng dạng Luyện Hồn chi đạo cũng cực kỳ khó khăn, mỗi một hạng đều cần tiêu hao thời gian dài cùng tinh lực.
Nhưng thiếu niên trước mặt này, xem ra mới không tới hai mươi, không chỉ tu vi võ đạo cao tới cấp bảy nhị trọng, ở phương diện Luyện Hồn cũng tuyệt đối bước vào thất giai, bây giờ càng nắm giữ tu vi Ngự Thú mạnh mẽ!
Chuyện này...
Nam tử xấu xí chỉ cảm thấy đầu óc một mảnh choáng váng, khó có thể tin.
Huống chi, con Yêu thú tê tê kia lúc trước một đòn, ở trong bát giai cũng thuộc về hàng đầu, muốn nô dịch nó, chí ít cần tu vi Ngự Thú bát giai mới có thể, nhưng thiếu niên kia rõ ràng chỉ là Vũ Vương, coi như lại nghịch thiên, cũng không thể thu phục Yêu Hoàng a?
Lần thứ nhất, trong lòng nam tử xấu xí không khỏi bốc lên một chút tâm ý sợ hãi, đối với lần này ra tay sản sinh hối hận vô biên.
- Tha ta một mạng, ta đồng ý giao hết thảy bảo vật trên người ta cho ngươi.
Giờ khắc này nam tử xấu xí không còn tự tin cùng Diệp Huyền giao thủ chút nào, sắc mặt tái nhợt nói.
Hắn hôm nay đã bị thương nặng, một thân thực lực mười không còn ba, tiếp tục giao thủ xuống, chết tuyệt đối là hắn.
Khóe miệng Diệp Huyền lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nam tử xấu xí này mới vừa rồi còn muốn chém giết mình, bây giờ nhìn đến thực lực mình không đủ, đã muốn mình tha hắn, nghĩ không khỏi cũng quá ngây thơ đi.
Hắn căn bản không có để ý tới nam tử xấu xí xin tha, trực tiếp tế lên Trấn Nguyên Thạch.
Nam tử xấu xí vốn đang ước ao Diệp Huyền có thể buông tha hắn, nhưng chờ hắn nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Huyền, liền biết đây là căn bản không thể, không chờ Diệp Huyền thôi thúc Trấn Nguyên Thạch, hắn đột nhiên lấy ra một tờ phù chú, đột nhiên bóp nát ra.
- Vù!
Một đạo bạch quang mông lung bao vây lấy nam tử xấu xí, chợt hóa thành một vệt sáng, mang theo không gian huyền ảo mãnh liệt, muốn cuốn nam tử xấu xí đi.
- Sư phụ!
Thiếu phụ nhìn thấy sư phụ của mình dĩ nhiên không quản mình bỏ chạy, lúc trước bị đem ra làm khiên thịt trực tiếp kinh hoảng kêu to lên.
Chỉ là nam tử xấu xí kia căn bản không để ý đến nàng, hắn bị phù chú tỏa ra bạch quang bao phủ, trong nháy mắt liền biến mất ở trong thiên địa.
Diệp Huyền khởi động Trấn Nguyên Thạch, căn bản không có ngăn cản cử động của nam tử xấu xí kia, chỉ cười gằn nhìn tất cả những thứ này, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hư không cách đó không xa.
Phịch một tiếng, hư không đột nhiên dập dờn ra một tia không gian rung động nồng nặc, một vòng không gian vô hình xuất hiện ở trong thiên địa, nam tử xấu xí bị bạch quang cuốn đi lập tức đánh vào trên vòng bảo vệ, phịch một tiếng liền rơi xuống.