Diệp Huyền gật gù, cấm chế này xác thực cùng cấm chế ở Thiên Huyền đại lục khác biệt to lớn, nhưng cũng không phải chỉ có công kích điểm bạc nhược mới có thể mở ra.
- Hừ, chỗ này chẳng lẽ là ngươi bao dưỡng, còn cùng Bổn tôn chủ đàm luận quy củ, Bổn tôn chủ muốn đi chỗ nào, còn chưa tới phiên ngươi một Vũ Hoàng nhất trọng đến phí lời.
Ngay thời điểm Diệp Huyền chuẩn bị mở miệng, một tiếng quát lạnh ngông cuồng đột nhiên vang lên, sau đó phịch một tiếng, Vũ Hoàng nhất trọng trước kia ngăn cản Diệp Huyền, lại lần nữa đập xuống mặt đất.
Lần này hắn bị thương hiển nhiên càng nặng, xương cốt cả người vỡ vụn, trong miệng máu tươi phun mạnh, vẻ mặt ngơ ngác cùng hoảng sợ.
Diệp Huyền nghe được thanh âm ngông cuồng kia, cả người lập tức kích linh, âm thanh này hắn quá quen thuộc, hắn xoay người, liền nhìn thấy trên bầu trời một thanh niên mặc đấu bồng màu đen đang lạnh lùng đứng đó, khóe miệng mang theo nụ cười tà ý, không phải Chiến Thương lúc trước ở Cổ Dương Thành đoạt xá thiên tài Tề Thừa của Vô Lượng Sơn, còn sẽ là ai?
- Là ngươi?
Thời điểm Diệp Huyền nhìn thấy Chiến Thương, Chiến Thương cũng lập tức nhìn thấy Diệp Huyền, nhất thời lạnh lùng nghiêm nghị nói, cả người toát ra sát cơ nồng nặc.
Tâm của Diệp Huyền đột nhiên trầm xuống.
Diệp Huyền làm sao cũng không ngờ, mình dĩ nhiên sẽ ở nơi này gặp phải Chiến Thương.
Càng làm cho Diệp Huyền giật mình chính là, hắn cùng Chiến Thương phân biệt mới thời gian bao lâu? Nhiều nhất hơn một năm, tên này càng từ cấp bảy tam trọng đỉnh phong đột phá đến bát giai nhị trọng, đây là tốc độ tu luyện gì a?
Tuy tu vi của Chiến Thương cao hơn mình, nhưng thần thức đặc biệt của Diệp Huyền khẳng định không có nhìn lầm, hắn tuyệt đối đã đến bát giai nhị trọng.
Sắc mặt Diệp Huyền bình tĩnh sờ môi, nhưng trong lòng chấn động tới sóng to gió lớn.
Diệp Huyền tự xưng tốc độ tu luyện của mình đã xem như nhanh, trong một năm thời gian ngăn ngắn, liền từ mới vào cấp bảy nhất trọng đến cấp bảy nhị trọng đỉnh phong, tốc độ tu luyện như vậy phóng tới Huyền Vực cũng cực kỳ doạ người.
Hơn nữa hắn thân là Luyện Dược, Luyện Hồn đại sư, các loại đan dược cơ bản là điều chắc chắn, hơn nữa kiếp trước hắn là Vũ Hoàng đỉnh phong, các loại bình cảnh tu luyện không tồn tại, huống chi, hắn tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, mỗi thời mỗi khắc hấp thu thiên địa Huyền khí, cũng vượt xa võ giả bình thường.
Nhưng dù như vậy, hắn dĩ nhiên vẻn vẹn từ cấp bảy nhất trọng đột phá đến nhị trọng đỉnh phong, thế nhưng theo Diệp Huyền, cái tốc độ này của mình đã tuyệt đối có thể xưng tụng là cực kỳ nghịch thiên.
Thế nhưng giờ khắc này so với Chiến Thương, còn kém quá xa, người này không chỉ vượt qua một đại đẳng cấp, từ Vũ Vương bước vào Vũ Hoàng, càng trực tiếp tiến vào bát giai nhị trọng.
Hơn nữa từ khí tức trên người Chiến Thương, hắn tiến vào bát giai nhị trọng cũng không phải một ngày hai ngày, nên có một thời gian ngắn a.
Phệ Hồn Tộc này đến tột cùng là thứ đồ gì? Diệp Huyền khó có thể tin nghĩ, giả như lại cho tên này năm năm mười năm thời gian, hắn có thể trực tiếp thăng đến cửu giai tam trọng hay không?
- Các hạ, ngươi thân là một Vũ Hoàng nhị trọng, dĩ nhiên tùy ý kích thương thủ hạ của lão phu, không khỏi quá càn rỡ đi.
Giang Sùng Hoàng cũng mặc kệ Diệp Huyền cùng Chiến Thương có biết hay không, nhìn thấy trong thời gian ngắn như thế, thủ hạ của mình hai lần bị kích thương, hơn nữa rõ ràng là bị trọng thương, trên mặt Giang Sùng Hoàng lập tức lộ ra vẻ giận dữ.
Tính khí của thủ hạ kia, Giang Sùng Hoàng rất rõ ràng, tuyệt đối là hạng người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, trước đắc tội Diệp Huyền, kia còn có thể thông cảm được, nhưng gặp phải Vũ Hoàng, cộng thêm quy củ trước kia định ra, thủ hạ của hắn tuyệt đối sẽ không quá mức hung hăng.
Nhưng dù như vậy, thủ hạ của hắn vẫn bị thương, không nghi ngờ chút nào, Vũ Hoàng nhị trọng mới tới này căn bản không để thủ hạ của hắn ở trong lòng, nói không chắc thủ hạ của hắn còn chưa kịp nói hai câu, Vũ Hoàng mới tới kia cũng đã ra tay rồi.
Điều này làm cho trong lòng Giang Sùng Hoàng vô cùng phẫn nộ, cảm giác được quyền uy của mình bị phá hoại.
- Ngươi một Vũ Hoàng nhị trọng, liền coi mình có thể coi trời bằng vung sao? Chết đi cho ta.
Nộ rên một tiếng, Giang Sùng Hoàng nằm ở trong nổi giận căn bản không chờ những người khác mở miệng, Huyền Nguyên Thủ Chưởng trực tiếp bắt về phía Chiến Thương.
Hắn đã quyết định, phải cho Chiến Thương một giáo huấn khó quên.
- Chỉ là Vũ Hoàng tam trọng, cũng muốn giết ta?
Chiến Thương mắt lộ ra dữ tợn, cười một tiếng, cốt trượng trong tay đột nhiên lướt ra một đầu lâu to lớn, há mồm cắn về phía Huyền Nguyên Thủ Chưởng của Giang Sùng Hoàng, răng rắc một tiếng, đầu lâu dĩ nhiên cắn Huyền Nguyên Thủ Chưởng ra một lỗ thủng.
Tiếp theo đầu lâu kia răng rắc răng rắc hai lần, lại là hai cái, Huyền Nguyên Thủ Chưởng của Giang Sùng Hoàng liền tan vỡ, mà đầu lâu thế đi không giảm, mang theo khí tức âm lãnh, xé cắn về phía Giang Sùng Hoàng.
Cái gì?
Tất cả mọi người đều giật nảy cả mình, một Vũ Hoàng nhị trọng dĩ nhiên trong nháy mắt liền phá tan một Vũ Hoàng tam trọng công kích, cái này cũng chưa tính, Vũ Hoàng nhị trọng này tựa hồ còn chiếm cứ thượng phong, đây là nói mơ giữa ban ngày sao?
Mà càng khiếp sợ chính là Giang Sùng Hoàng, hắn không lo được giật mình, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, trường kiếm đâm ra, ánh kiếm trong nháy mắt hóa thành một vùng biển mênh mông, chạy chồm đi ra.
Làm một Vũ Hoàng tam trọng, ở tình huống bình thường tiện tay liền có thể đẩy lùi một tên Vũ Hoàng nhị trọng, chuyện này căn bản là một sự tình vô cùng dễ dàng, nhưng giờ khắc này từ trên mặt Giang Sùng Hoàng, lại xem không ra bất kỳ vẻ ung dung.
Ánh kiếm bao phủ đi ra ngoài, vùng hư không này thật giống như trong nháy mắt dừng lại, trong mọi người nhận biết chỉ còn dư lại đại dương ánh kiếm, hết sức nội liễm.
- Thủy Thiên Nhất Tuyến Trảm!
Lập tức có người nhận ra thần thông này của Giang Sùng Hoàng.
Thủy Thiên Nhất Tuyến Trảm này, không chỉ ẩn chứa kiếm ý mạnh mẽ, càng ẩn chứa một tia áo nghĩa của không gian, có thể ràng buộc không gian, bất luận người nào chỉ cần bị Thủy Thiên Nhất Tuyến Trảm khóa chặt, như vậy hắn sẽ rơi vào không gian phong tỏa, người tu vi kém sẽ không cách nào nhúc nhích.
Coi như tu vi không kém, đối với không gian lĩnh ngộ không có đạt tới trình độ nhất định cũng sẽ hành động chậm chạp, khó có thể tránh né.
Đám người Đao Minh Hoàng, Từ Nghiễm Lâm đều lạnh lùng nhìn tình cảnh này, Chiến Thương vừa lên liền hung hăng như vậy, ở đây không ai không phẫn nộ, đặc biệt vừa nãy hắn nói “chỉ là Vũ Hoàng tam trọng”, càng làm cho trong lòng hai người khó chịu.&