Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng

Trăm ngàn năm qua, thế lực hàng đầu của Hỗn Loạn Chi Thành trải qua nhiều lần biến hóa, mãi đến tận gần hai ngàn năm trước, mới hình thành loại cách cục chân vạc ba thế lực lớn này.

Nhưng ngay hôm nay.

Đấu Vũ Hội một trong ba thế lực lớn, dĩ nhiên công nhiên phá hoại quy củ, ở trên võ đài tái của mình đánh giết người ngoại lai, thậm chí dẫn đến mấy trăm dân chúng tử vong.

Tức giận!

Không có một người không tức giận.

Đặc biệt hơn trăm vạn võ giả tự mình trải qua kia lan truyền tin tức ra ngoài, càng làm cho tất cả mọi người đối với Đấu Vũ Hội sản sinh bất mãn mãnh liệt.

Một tội phạm truy nã của Vô Lượng Sơn, cùng Hỗn Loạn Chi Thành có quan hệ gì?

Đấu Vũ Hội lại phải liều lĩnh hậu quả phá hoại quy củ, ra tay đánh nhau như vậy?

Mọi người không thể không hoài nghi, Vô Lượng Sơn cùng Đấu Vũ Hội trong lúc đó, có phải như Diệp Huyền nói, có cấu kết gì hay không.

Sóng lớn mênh mông.

Khắp mọi mặt áp lực, điên cuồng dâng tới Đấu Vũ Hội, khiến cho Trác Nhất Phàm sứt đầu mẻ trán.

Vũ Tu Thánh Địa cùng Sinh Tử Điện cũng nhân cơ hội lên tiếng, Đấu Vũ Hội nhất định phải cho Hỗn Loạn Chi Thành một câu trả lời.

Chuyện này, thậm chí trực tiếp lan truyền đến nơi sâu xa của Đấu Vũ Hội.


Trong đại sảnh tổng bộ của Đấu Vũ Hội, Trác Nhất Phàm đang xử lý rất nhiều việc hỗn loạn.

Ở dưới hắn, Trường Phong Vũ Đế, Thần Quang Vũ Đế, Hùng Thiên Vũ Đế thời khắc đợi mệnh, chỉ cần đám người Diệp Huyền rời đi Hỗn Loạn Chi Thành, bọn họ sẽ ngay lập tức điều động.

Ngoài ra, hai Phó hội trưởng khác của Đấu Vũ Hội đang bế quan tiềm tu cũng bị kinh động.

- Trác Nhất Phàm, đây chính là chuyện tốt ngươi làm ra?

Sau khi hai người biết được tin tức, từng cái từng cái vẻ mặt kinh nộ, lớn tiếng quát lớn.

Ở khoảng thời gian bọn hắn bế quan này, Đấu Vũ Hội dĩ nhiên phát sinh chuyện lớn như vậy, điều này làm cho hai vị Phó hội trưởng khác bất mãn.

- Chu hội phó, Trần hội phó, chuyện này cũng không phải ta muốn nhìn thấy, tình huống lúc đó hết sức phức tạp, bổn Đế dưới bất đắc dĩ, chỉ có thể xử trí như vậy.

Trác Nhất Phàm bất mãn nói.

Đều là Phó hội trưởng, Trác Nhất Phàm tự nhiên cũng không e ngại hai người khác.

- Hừ, Trác Nhất Phàm, ngươi còn muốn nguỵ biện, ngươi ở trước mặt chúng ta có thể nói như vậy, nhưng nếu để cho Cừu hội phó biết chuyện này, xem ngươi giải thích như thế nào!

Chu Phàm Phó hội trưởng cười lạnh.

Hắn vừa nói ra lời này, sắc mặt đám người Trác Nhất Phàm đột nhiên biến đổi.

Cừu hội phó, Đấu Vũ Hội đệ nhất Phó hội trưởng.

Là người nắm quyền mạnh nhất của Đấu Vũ Hội hiện nay.

Ở Đấu Vũ Hội, cao nhất tự nhiên là hội trưởng, chỉ là Đấu Vũ Hội hội trưởng xuất quỷ nhập thần, vạn phần thần bí, rất ít xuất hiện ở Hỗn Loạn Chi Thành, từ xưa tới nay chưa từng có ai biết bộ mặt thật.

Vì lẽ đó ở Đấu Vũ Hội, hiện nay Cừu hội phó có danh xưng đệ nhất Phó hội trưởng mới thật sự là người nắm quyền.

Người này thủ đoạn tàn nhẫn, ở trên đại lục hung danh hiển hách, không chỉ đối với kẻ địch tàn nhẫn, đối với mình cũng tàn nhẫn.

Tương truyền, người này là một tên ác đồ Huyền Vực điên cuồng truy nã, trăm năm trước, người này từng đánh chết một tên Cửu Thiên Vũ Đế của Huyền Vực Thánh Thành, lúc này mới gia nhập Hỗn Loạn Chi Thành, trở thành Đấu Vũ Hội đệ nhất Phó hội trưởng.

Có điều, đây chỉ là nghe đồn, không có ai biết thật giả.

Nhưng đám người Trác Nhất Phàm mỗi một lần nhìn thấy Cừu hội phó, trong lòng liền có một loại hoảng sợ không tên, điều này cũng khiến cho đám người Trác Nhất Phàm vừa nhắc tới Cừu hội phó, liền hoàn toàn biến sắc.

- Trác Nhất Phàm, nếu để cho Cừu hội phó biết chuyện này, ngươi nên rõ ràng hậu quả, ta xem ngươi vẫn nhanh bình ổn tình thế lại đi.


Hừ lạnh một tiếng, hai đại Phó hội trưởng Chu Phàm, Trần Quang Diệu đều dắt tay nhau rời đi.

- Hai người này.

Trác Nhất Phàm tức giận đến trực tiếp bóp nát ly trà trong tay, nước trà tung tóe.

- Trác hội trưởng, ngươi yên tâm, chuyện xảy ra hôm nay ta đã truyền quay lại tông môn, việc này nếu thật để cho Cừu hội phó biết được, Vô Lượng Sơn ta tất nhiên sẽ vì Trác hội trưởng ngươi đảm bảo.

Trường Phong Vũ Đế liền ở một bên nói.

Ánh mắt của Trác Nhất Phàm nhìn chăm chú lại, nói:

- Vô Lượng Sơn ngươi nói thế nào?

Trường Phong Vũ Đế liền nói:

- Tông môn biết được chuyện nơi đây, rất là tức giận, đã phái Tả Đồng hộ pháp dẫn dắt cường giả tự mình tới rồi.

- Cái gì? Tả Đồng hộ pháp!

Đám người Trác Nhất Phàm cả kinh.

Tả Đồng hộ pháp, Vũ Đế nhị trọng, chính là người hung danh hiển hách, tàn nhẫn bạo ngược nhất trong hết thảy hộ pháp của Vô Lượng Sơn, chấp chưởng Vô Lượng Sơn hình pháp.

Vô Lượng Sơn phái người này đến, có thể thấy đối phương đối với Hoàng Phủ Tú Minh cùng Diệp Huyền coi trọng.

Nghĩ tới đây, Trác Nhất Phàm ngay lập tức yên ổn.

Trường Phong Vũ Đế nói tiếp:


- Chỉ có điều tuy Tả Đồng hộ pháp tự mình tới, nhưng Huyền Vực khoảng cách nơi đây quá xa xôi, đám người Tả Đồng hộ pháp ít nhất cần mấy tháng mới có thể chạy tới, mà Diệp Huyền kia cùng Hoàng Phủ Tú Minh tất nhiên sẽ không chờ lâu như vậy, vì lẽ đó sự tình bắt hai người bọn họ, cũng chỉ có thể dựa cả vào Trác hội trưởng.

- Yên tâm đi, lần này bao ở trên tay ta.

Trong con ngươi của Trác Nhất Phàm bắn ra một đạo lệ mang, ánh mắt cực kỳ âm trầm.

- Diệp thiếu, chúng ta lưu lại thật sự an toàn sao? Cứ như vậy, chẳng phải là cho Đấu Vũ Hội thời gian chuẩn bị?

Ở thời điểm Đấu Vũ Hội vội vàng động viên dân chúng của Hỗn Loạn Chi Thành, trong phủ đệ Kỷ gia, đám người Huyết Kiếm Vũ Đế trên mặt mang theo vẻ ưu lo.

Bọn họ rất rõ ràng, mặc dù bọn hắn tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nguy cơ không có giải trừ.

Ngược lại theo thời gian trôi qua, trình độ nguy hiểm của bọn họ sẽ không ngừng tăng lên, dù sao Hỗn Loạn Chi Thành chính là đại bản doanh của Đấu Vũ Hội, chỉ cần có đầy đủ thời gian, Đấu Vũ Hội hoàn toàn có năng lực bố trí xuống thiên la địa võng, để bọn họ có chạy đằng trời.

Chí ít hiện tại, Huyết Kiếm Vũ Đế có thể nhận biết được Huyền Thức của rất nhiều cường giả, thời khắc giám thị phủ đệ Kỷ gia.

Diệp Huyền cười nhạt:

- Ta làm như vậy, tự nhiên có đạo lý của ta, Đấu Vũ Hội muốn mệnh của ba người chúng ta, không dễ như vậy.

Diệp Huyền nói xong lời này, ánh mắt rơi vào trên người Hoàng Phủ Tú Minh.

Giờ khắc này Hoàng Phủ Tú Minh, đã không có chán chường như vừa mới đầu Diệp Huyền nhìn thấy, trong tròng mắt hắn lập loè tinh mang, cả người có loại khí thế không giận mà uy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận