Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng

Ánh mắt của Trác Nhất Phàm phát lạnh, cả giận nói:

- Ba trăm Huyền Thạch cực phẩm, 50 ngàn Huyền Thạch thượng phẩm, sáu viên Tụ Khí đan.

- Bốn trăm Huyền Thạch cực phẩm, 50 ngàn Huyền Thạch thượng phẩm, sáu viên Tụ Khí đan.

Diệp Huyền không nhường chút nào, con ngươi đỏ đậm, mà Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh ở một bên, cũng biểu hiện căng thẳng.

- Đáng ghét.

Trác Nhất Phàm cắn răng, vừa nãy giao dịch Phá Hồn Phù, đã tiêu hao lượng lớn tài lực của hắn.

Nhưng Hóa Đế Đan này, hắn bất luận làm sao cũng không thể để Diệp Huyền giao dịch tới tay.

- Trường Phong Vũ Đế, bảo vật trên người ta đã không đủ, lát nữa ngươi cho ta mượn một ít.

Trác Nhất Phàm nhìn về phía Trường Phong Vũ Đế cầu viện nói.

- Được, trên người ta còn có hai trăm Huyền Thạch cực phẩm, hai viên Tụ Khí đan, cộng thêm ba vạn Huyền Thạch thượng phẩm, trước tiên cho ngươi mượn.

Trường Phong Vũ Đế cũng biết sự tình khẩn cấp, căn bản không hề có một chút do dự.

Có Trường Phong Vũ Đế trợ giúp, Trác Nhất Phàm tự tin tăng nhiều.

- Năm trăm Huyền Thạch cực phẩm, 50 ngàn Huyền Thạch thượng phẩm, tám viên Tụ Khí đan, ta liền không tin, ngươi có thể lấy ra càng nhiều.


Trác Nhất Phàm nhìn chòng chọc Diệp Huyền, ánh mắt điên cuồng, cả người tỏa ra sát cơ làm người ta sợ hãi.

- Rào!. ngôn tình tổng tài

Đoàn người sôi trào, tất cả mọi người đều không duy trì được bình tĩnh, Diệp Huyền cùng Trác Nhất Phàm trong lúc đó đã giết đỏ cả mắt rồi.

Cái giá này, căn bản không còn là giá cả của một viên Hóa Đế Đan, mà là song phương trong lúc đó đánh cờ, việc quan hệ song phương sinh tử tranh tài.

Ai thắng, người đó liền có thể chiếm cứ chủ động; ai thua, thì rất có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Dưới con mắt mọi người, Diệp Huyền cắn răng, nhưng trong mắt lại có một loại cảm giác vô lực tuyệt vọng, cái giá này, đã hoàn toàn vượt qua năng lực của hắn.

- Ngươi thắng.

Vô lực nói một câu, Diệp Huyền cụt hứng ngồi xuống, hồn bay phách lạc.

- Ha ha, cùng ta tranh.

Trác Nhất Phàm cười một tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ vui sướng.

Hắn từ chỗ Trường Phong Vũ Đế đem ra bảo vật, giao cho Duy Nhất Vũ Đế, cẩn thận từng li từng tí bảo tồn Hóa Đế Đan.

Mọi người nhìn Diệp Huyền, trên mặt lộ ra vẻ thương hại.

Cả tràng Dịch Bảo Đại Hội, Diệp Huyền đều ở hạ phong, bận việc nửa ngày nhưng món đồ gì cũng không đổi được, trái lại Trác Nhất Phàm thì nhiều lần phá hoại Diệp Huyền giao dịch, ai thắng ai thua, đã quá rõ ràng.

- Ha ha, Diệp Huyền tiểu hữu, đa tạ bảo vật của ngươi, để ta ở giao dịch đại hội kiếm lời một bút như thế.

Ngay thời điểm trong lòng của Trác Nhất Phàm dào dạt đắc ý, Duy Nhất Vũ Đế đột nhiên cười lớn, chỉ thấy hắn đi tới bên người Diệp Huyền, đem bảo vật trước từ chỗ Trác Nhất Phàm chiếm được, tất cả đều giao cho Diệp Huyền.

Chuyện này... Chuyện gì thế này?

Tất cả mọi người đều há hốc mồm, dại ra nhìn tình cảnh này.

Chỉ thấy Diệp Huyền mỉm cười nói:

- Duy Nhất Vũ Đế khách khí, nếu như không phải ngươi ra tay, cũng chưa chắc sẽ giao dịch đến nhiều như vậy, như vậy đi, Tụ Khí đan tổng cộng mười tám viên, trong đó mười viên quy ta, ba viên quy các hạ, còn lại năm viên quy Vũ Tu Thánh Địa, mười vạn Huyền Thạch thượng phẩm, ta lấy 50 ngàn, một ngàn Huyền Thạch cực phẩm, ta cũng chỉ lấy năm trăm, còn lại quy Vũ Tu Thánh Địa ngươi, được không?

Duy Nhất Vũ Đế liền khoát tay nói:

- Không được, những bảo vật này, đều là Diệp Huyền tiểu hữu ngươi lấy ra, chúng ta phân nhiều như vậy, quá tiện nghi rồi?

- Không nhiều, có tiền mọi người kiếm lời a.


Diệp Huyền mỉm cười nói.

Lúc này hắn nơi nào còn có chán chường thất lạc như vừa bắt đầu, đầy mặt ý cười.

Không Thành Vũ Đế nguyên bản sắc mặt tái xanh nhìn cả tràng giao dịch, lúc này cũng cười híp mắt đi tới:

- Duy Nhất, nếu Diệp Huyền tiểu hữu nói như vậy, như vậy Vũ Tu Thánh Địa chúng ta cũng đừng khách khí.

Hắn cùng Duy Nhất Vũ Đế nhìn nhau nở nụ cười, nào có bầu không khí giương cung bạt kiếm như trước.

- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

- Đến tột cùng phát sinh cái gì?

Nhìn ba người Diệp Huyền chuyện trò vui vẻ, tất cả mọi người vây xem bối rối, hoàn toàn không biết phát sinh cái gì.

Duy Nhất Vũ Đế không phải cùng Không Thành Vũ Đế tranh đấu đối lập sao? Làm sao lúc này quan hệ tốt như vậy? Còn có Diệp Huyền, lúc trước rõ ràng còn cùng Trác Nhất Phàm tranh giá mua Phá Hồn Phù, Hóa Đế Đan, làm sao đảo mắt liền biến thành những bảo vật này đều là hắn lấy ra?

- Duy Nhất Vũ Đế, ngươi... Các ngươi... Làm sao...

Càng phát mộng nhất vẫn là đám người Trác Nhất Phàm cùng Trường Phong Vũ Đế, chỉ cảm thấy đầu nổ vang, một loại tâm tình không ổn ở trong tâm lan tràn.

Đột nhiên bên tai vang lên tiếng trào phúng châm biếm của Diệp Huyền.

- Trác Nhất Phàm Phó hội trưởng, vừa nãy đã quên nói cho ngươi, Duy Nhất Vũ Đế lấy ra Phá Hồn Phù cùng Hóa Đế Đan, kỳ thực đều là ta ủy thác hắn giao dịch, các hạ dĩ nhiên dùng đánh đổi cao như thế giao dịch trở lại, thiếu gia ta vô cùng cảm tạ.

- Cái gì?

Trác Nhất Phàm hít vào ngụm khí lạnh, ngơ ngác thất thanh nói:

- Sao có thể có chuyện đó, Phá Hồn Phù, Hóa Đế Đan, các ngươi làm sao đồng ý lấy ra giao dịch.


- Cái này các hạ liền không cần phải để ý đến, ta tình nguyện, chẳng lẽ không được sao.

Diệp Huyền xì cười một tiếng.

Phá Hồn Phù cùng Hóa Đế Đan này xác thực là hắn cố ý lấy ra giao dịch, mục đích chính là vì dẫn Trác Nhất Phàm bị lừa.

Tuy Phá Hồn Phù có thể ngăn cản hồn lực bát giai xung kích, nhưng Thần Linh Đồng Thị của hắn mạnh mẽ chính là lực lượng đóng băng của Tuyệt Âm Chi Thủy cùng sức nổ của Tử Thương Viêm, bởi vậy Phá Hồn Phù này căn bản đối phó không được Băng Hỏa Song Bạo của hắn.

Còn Hóa Đế Đan.

Hóa Đế Đan xác thực có thể làm cho một tên Vũ Hoàng đỉnh phong có hai phần mười xác suất đột phá đến Cửu Thiên Vũ Đế.

Nhưng Diệp Huyền tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, độ khó đột phá hầu như là gấp mấy lần Vũ Hoàng phổ thông, bởi vậy Hóa Đế Đan có thể làm cho Vũ Hoàng phổ thông có hai phần mười xác suất đột phá, đối với hắn mà nói thậm chí ngay cả nửa thành cũng không có.

Huống chi trên cửa ải đột phá Cửu Thiên Vũ Đế trọng đại như thế, Diệp Huyền là không cho phép mình dựa vào đan dược đột phá, đan dược nhiều nhất chỉ có thể coi là phụ trợ.

Trác Nhất Phàm tự cho là phá hoại Diệp Huyền đột phá, kì thực đã rơi vào bẫy rập của hắn.

Lúc này Trác Nhất Phàm coi như lại ngốc, cũng hiểu được mình hẳn là bị Diệp Huyền lừa, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt huyết lao lên đầu.

- Đáng chết a!

- Ầm!

Khí tức đáng sợ lan ra, ánh mắt của hắn đỏ đậm, nhìn chòng chọc vào đám người Diệp Huyền cùng Không Thành Vũ Đế, cả người tỏa ra sát cơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận