Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng

- Xảy ra chuyện gì?

Đông thành thủ vệ lấy làm kinh hãi, từng cái từng cái mặt lộ vẻ kinh sợ.

Nhưng vào lúc này...

Xoạt xoạt xoạt xoạt!

Bốn bóng người đột nhiên ở trên tường thành rơi xuống, thành vệ quân nhìn thấy bốn người không khỏi sợ hết hồn, liền khom mình hành lễ:

- Trác hội trưởng, ba vị hộ pháp đại nhân!

Người đến chính là Trác Nhất Phàm, Hùng Thiên Vũ Đế, Thần Quang Vũ Đế cùng Hỏa Quyền Vũ Đế.

Hỏa Quyền Vũ Đế vừa rơi xuống, ánh mắt liền lạnh lẽo nhìn chằm chằm ba người Diệp Huyền đang chậm rãi bay lượn đến kia, mắt lộ sát cơ nói:

- Trác hội trưởng, xem ra ba người Diệp Huyền kia là cố ý làm ra trận thế lớn như vậy để chúng ta phí công một hồi.

Đổi vị trí suy nghĩ, nếu như bọn họ là Diệp Huyền, muốn rời khỏi, chắc chắn sẽ không quang minh chính đại như vậy.

Trác Nhất Phàm híp mắt nói.

- Không quản mục đích của bọn họ là cái gì, chỉ cần bọn họ vừa rời Hỗn Loạn Chi Thành nửa bước, liền giết chết không cần luận tội.

Dưới con mắt mọi người, ba người Diệp Huyền cấp tốc áp sát đông thành.

- Xem ra bạn cũ của chúng ta đã đến.


Ánh mắt của Diệp Huyền ngưng tụ ở trên thân thể đám người Trác Nhất Phàm, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh lùng.

- Nếu như bọn họ dám đi ra, liền để bọn họ mở mang kiến thức một chút.

Cả người Huyết Kiếm Vũ Đế máu tươi sôi trào, con mắt hơi nheo lại, tỏa ra ánh sáng giống như Ác Lang.

- Hừ, giả vờ giả vịt.

Nhìn thấy ba người Diệp Huyền cũng không có tư thái dừng lại, đám người Trác Nhất Phàm cười lạnh một tiếng.

Bọn họ căn bản không tin tưởng ba người Diệp Huyền mới công khai rời đi như vậy.

- Ba người các ngươi, cũng đừng ra vẻ, cút nhanh trở về đi thôi.

Trác Nhất Phàm lạnh lùng nói, thanh âm vang dội ở trên bầu trời vang vọng, rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người.

- Là Đấu Vũ Hội Trác hội phó.

- Còn có Đấu Vũ Hội ba Đại hộ pháp.

- Bọn họ nhanh như vậy liền đến.

Hết thảy võ giả theo sau lưng Diệp Huyền đều dừng bước, từng cái từng ở rất xa quan sát, trái tim trong nháy mắt nhấc lên.

- Hóa ra là Trác hội phó, chư vị nhiệt tình chờ đợi ở đây như vậy, là chuẩn bị tiễn đưa bọn ta sao?

Diệp Huyền ở đông thành dừng thân hình, mỉm cười nói:

- Chư vị nhiệt tình như vậy, thật làm cho Diệp mỗ ta khó có thể chịu đựng a.

- Hừ, tiễn đưa, chúng ta là tới lấy tính mạng các ngươi.

Hỏa Quyền Vũ Đế lạnh giọng nói, trên thân thể hắn, khí tức hỏa diễm nồng nặc không ngừng quanh quẩn, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Huyền, tràn ngập phẫn nộ.

Hơn một tháng trước trận chiến ở võ đài tái đó, để Hỏa Quyền Vũ Đế hắn trở thành trò cười cho toàn bộ Hỗn Loạn Chi Thành, bây giờ tất cả mọi người nhắc tới Hỏa Quyền Vũ Đế hắn, cái thứ nhất nói tất nhiên là hắn bị Diệp Huyền một ánh mắt đánh trọng thương.

- Ồ? Hóa ra là Hỏa Quyền Vũ Đế? Nhanh như vậy vết thương trên người liền tốt rồi? Xem ra Đấu Vũ Hội thiên tài dị bảo không ít a, ngay cả tổn thương phương diện linh hồn cũng có thể nhanh như vậy chữa trị, chà chà, thật làm cho Diệp mỗ khâm phục, có điều Diệp mỗ có lời khuyên các hạ, linh hồn tổn thương là vô cùng nghiêm trọng, mặc dù thương thế tốt, vậy cũng phải tĩnh dưỡng nhiều a.

Diệp Huyền mỉm cười nói.

Nhưng hắn mỉm cười, rơi vào trong mắt Hỏa Quyền Vũ Đế lại tương đương với trào phúng, cả giận nói:

- Diệp Huyền, lúc trước ngươi ở võ đài tái thương ta, hôm nay có gan ngươi liền lướt ra khỏi Hỗn Loạn Chi Thành, Hỏa Quyền ta chắc chắn để ngươi nợ máu trả bằng máu.

- Vậy thì cứ đến đi.

Diệp Huyền cười nhạt, chợt ánh mắt từ từ trở nên băng hàn, lạnh lùng nói:


- Cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngày hôm nay thiếu gia ta sẽ không lưu thủ giống như trước.

- Chúng ta đi!

Lạnh lùng khẽ quát một tiếng, thân hình của ba người Diệp Huyền liên tục, ở dưới con mắt mọi người, trong nháy mắt rời đi Hỗn Loạn Chi Thành, phi vút về phía chân trời.

Cái gì? Ba người Diệp Huyền dĩ nhiên thật sự rời đi?

Đoàn người đầu tiên là sững sờ, nhưng bỗng nhiên xao động lên.

Ánh mắt của mọi người đều dồn dập rơi vào đám người Trác Nhất Phàm trên tường thành, nhìn bọn họ sẽ hành động như thế nào.

Đám người Trác Nhất Phàm cũng sững sờ, bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra, ba người Diệp Huyền dám thật sự rời đi.

- Người này đến tột cùng muốn làm gì?

Hành động của đám người Diệp Huyền, trái lại để đám người Trác Nhất Phàm kinh sợ, ngờ vực nhìn bốn phía.

Bọn họ không thể không hoài nghi, Diệp Huyền có phải là đang giở trò quỷ gì hay không.

Nhưng mắt thấy ba người Diệp Huyền càng bay càng xa, đám người Trác Nhất Phàm rốt cục không nhịn được.

- Giết, giết cho ta, ngoại trừ Diệp Huyền, những người còn lại giết chết không cần luận tội.

Trác Nhất Phàm phẫn nộ gào thét.

Vèo vèo vèo vèo!

Bốn đạo lưu quang hầu như trong cùng một lúc bạo lược lên, nhanh như tia chớp giết về phía ba người Diệp Huyền.

Ầm ầm!

Trên bầu trời Hỗn Loạn Chi Thành, trong phút chốc bạo động lên, Đấu Vũ Hội ba Đại hộ pháp ở dưới Trác Nhất Phàm dẫn dắt, trong nháy mắt sử dụng tới thủ đoạn tiến công mạnh nhất của mình.


Trong tay Trác Nhất Phàm xuất hiện một thanh chiến đao màu đen, mà trên đỉnh đầu của hắn, đồng thời xuất hiện một Võ Hồn lang hình, con mắt của Ác Lang kia giống như Huyết Nguyệt, thả ra khí tức sát phạt làm cho người kinh hãi.

- Thiên Lang Khiếu Nguyệt!

Dưới Ác Lang hư ảnh, Phá Quân Vũ Đế Trác Nhất Phàm nắm chặt chiến đao, điên cuồng chém một đao về phía Diệp Huyền.

- Ầm!

Đao khí mênh mông bao phủ về phía trước, chia toàn bộ bầu trời ra làm hai, đao mang kia nương theo một luồng uy thế không gì địch nổi, chém về phía Diệp Huyền.

Vừa ra tay, Trác Nhất Phàm liền sử dụng tới sức chiến đấu mạnh nhất của mình.

- Diệp Huyền ta tới đối phó, các ngươi đánh giết Hoàng Phủ Tú Minh cùng Huyết Kiếm Vũ Đế còn lại.

Cùng lúc đó, ánh mắt của Trác Nhất Phàm sắc bén, lớn tiếng quát lên.

Trong ba người Diệp Huyền, ở đám người Trác Nhất Phàm xem ra, đáng sợ nhất chính là Diệp Huyền, hơn nữa Diệp Huyền đáng sợ, vẻn vẹn đáng sợ ở hồn lực xung kích mà thôi.

Trác Nhất Phàm đã từng cùng Diệp Huyền giao thủ qua, biết rất rõ nhược điểm của Diệp Huyền ở nơi nào, chỉ cần không cho đối phương cơ hội phát động hồn lực công kích, nhanh chóng đánh giết Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh, chỉ còn dư lại một người Diệp Huyền, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu thua đầu hàng.

- Vâng.

Ba người Hỏa Quyền Vũ Đế hiển nhiên cũng biết điểm này, ở trong nháy mắt Trác Nhất Phàm ra tay...

Rầm rầm rầm!

Trong cơ thể ba người đồng thời tỏa ra uy thế Vũ Đế đáng sợ, Vũ Đế lĩnh vực mạnh mẽ cấp tốc tràn ngập ra ngoài, đồng thời ba đạo Bát Tinh Võ Hồn cũng trong lúc đó xuất hiện ở trên đỉnh đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận