Chỉ đáng tiếc chính là, mãi đến tận hiện tại Mục gia cũng không thể tra ra hung thủ thật sự là ai.
Bởi vậy bây giờ đột nhiên nghe Diệp Huyền chuyển đề tài đến trên người Mục gia, ở đây tụ tập vô số võ giả đều ngẩn ra, mà trong mọi người ở đây cũng có vài tên cường giả Mục gia, không khỏi hơi nhướng mày, không biết Diệp Huyền nói đến tột cùng để làm gì.
Tất cả mọi người không nhìn thấy chính là, thời điểm Diệp Huyền nhắc tới Mục gia, Đấu Vũ Hội Phách Thương Vũ Đế đột nhiên biến sắc, trong ánh mắt có một tia nghiêm nghị.
- Mục gia Mục Vô Song, thiên tư trác tuyệt, tài hoa hơn người, tuổi còn trẻ liền đột phá Cửu Thiên Vũ Đế, được khen là Tuệ Tinh Vũ Đế, như nếu bất tử, bây giờ e rằng cũng đã là cửu giai nhất trọng đỉnh phong? Nhân vật anh tư như vậy, thiếu gia ta nghe nói, cũng cảm thấy đau lòng, đáng tiếc, đáng tiếc, anh tài như vậy liền sớm vẫn lạc, hóa thành một nắm cát vàng, thậm chí quăng thi dã ngoại, thê thảm a.
Khóe miệng Diệp Huyền mỉm cười, từ tốn nói, thanh âm truyền khắp toàn bộ Sinh Tử Đài, thậm chí lan truyền đến bên ngoài trăm dặm.
Một tên Vũ Hoàng đỉnh phong của Mục gia sắc mặt tái xanh, không thể kiềm được, tiến lên một bước nén giận nói:
- Diệp Huyền đại nhân, Mục gia ta không có đắc tội các hạ a? Không biết vì sao các hạ lấy Mục Vô Song tiền bối của Mục gia ta nói chuyện?
Mục Vô Song chết, vẫn là việc đau lòng của Mục gia, là nghịch lân trong lòng, không người nào nguyện ý nhấc lên.
Nhưng hôm nay Diệp Huyền ở trước mặt mọi người công nhiên bình luận, dù không có ngôn ngữ khích bác gì, nhưng người nghịch thiên như Diệp Huyền, lại nói Mục Vô Song tiền bối của Mục gia hắn thiên tư ngang dọc, tráng niên mất sớm, ở người Mục gia xem ra, là một sự tình cực kỳ trào phúng.
Diệp Huyền nhìn Mục gia trưởng lão, lạnh nhạt nói:
- Thiếu gia ta nhắc tới Mục Vô Song tiền bối, cũng không có tâm ý bất kính, chỉ là đối với Mục Vô Song tiền bối vẫn lạc, cảm thấy vạn phần đau lòng mà thôi, thiên tài như thế nếu có thể sống đến hiện tại, thiếu gia ta nhất định cùng với hắn nâng cốc nói chuyện vui vẻ, chỉ tiếc lại chết ở trên tay Đấu Vũ Hội, đau lòng, đau lòng a.
Mục Vô Song là bị Đấu Vũ Hội đánh giết?
Diệp Huyền vừa nói ra, toàn trường sôi trào, đặc biệt là Mục gia trưởng lão càng kinh hãi, vẻ mặt khó có thể tin.
- Các hạ nói là thật?
Một tiếng rống to như lôi đình, đột nhiên ở chân trời vang vọng, chợt bóng người thô bạo phi phàm từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đi tới trước Sinh Tử Đài.
Đây là một Bạch Phát Lão Giả mặc trường bào màu tím, đầu đội búi tóc, eo cột tử kim đai lưng, chân đạp ngẫu bộ vân lý, chính là người nắm quyền của Mục gia bây giờ... Tử Quang Vũ Đế!
Bây giờ Tử Quang Vũ Đế đã gần hai trăm tuổi, một thân tu vi cao tới cửu giai nhất trọng đỉnh phong, là Cửu Thiên Vũ Đế duy nhất của Mục gia bây giờ, năm đó Mục Vô Song chính là do hắn bồi dưỡng được.
Hai mắt hắn sáng quắc như điện, phảng phất như lưỡi dao sắc đâm về phía Diệp Huyền, hiển nhiên là muốn nhận biết hắn nói thật giả.
Diệp Huyền cười nhạt:
- Tự nhiên là thật.
- Phách Thương Vũ Đế!
Tử Quang Vũ Đế xoay người, lạnh lùng nhìn về phía Phách Thương Vũ Đế, đôi mắt như có hỏa diễm thiêu đốt, tức giận sôi trào.
Tuệ Tinh Vũ Đế chết, qua nhiều năm như vậy vẫn là nỗi đau trong lòng Mục gia hắn, bây giờ biết được hung thủ là ai, phẫn nộ trong lòng Tử Quang Vũ Đế làm sao có thể ức chế.
- Tử Quang Vũ Đế, tiểu tử này ăn nói linh tinh, ngươi cũng tin tưởng?
Ánh mắt của Phách Thương Vũ Đế khôi phục lại yên lặng, lạnh lùng nói, thanh âm chấn động cửu thiên.
- Ăn nói linh tinh?
Diệp Huyền xì cười một tiếng:
- Năm đó Đấu Vũ Hội vì đánh giết Tuệ Tinh Vũ Đế, ngươi cùng Trường Chu Vũ Đế ra tay, Trường Chu Vũ Đế lấy phi thuyền pháp bảo nhốt lại Tuệ Tinh Vũ Đế, lại do ngươi chém giết, cái này cũng là ăn nói linh tinh.
- Ngươi...
Phách Thương Vũ Đế mặt lộ kinh sợ, ánh mắt mang theo ngơ ngác.
Chuyện này lúc đó chỉ có mấy cao tầng đỉnh cấp của Đấu Vũ Hội biết, Diệp Huyền làm sao sẽ rõ ràng như vậy.
Chỉ là rất nhanh, hắn liền thu lại biểu hiện, cả giận nói:
- Lời chót lưỡi đầu môi, ngươi cho rằng Tử Quang Vũ Đế sẽ tin ngươi gây xích mích sao? Huống chi năm mươi năm trước ngươi còn chưa sinh ra a? Thì làm sao sẽ biết sự tình như thế? Muốn giội nước bẩn cũng phải giội khá một chút a.
Trên mặt Tử Quang Vũ Đế nhất thời có chút nửa tin nửa ngờ, chau mày, hiển nhiên không biết nên tin ai.
Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
- Nếu Tử Quang Vũ Đế ngươi không tin ta, như vậy cũng bình thường, có điều chỉ cần ngươi điều tra thời điểm lúc trước Tuệ Tinh Vũ Đế vẫn lạc, Phách Thương Vũ Đế cùng Trường Chu Vũ Đế có ở Hỗn Loạn Chi Thành hay không, chân tướng liền rõ ràng.
Tử Quang Vũ Đế hừ lạnh một tiếng:
- Chuyện này lão phu tự nhiên sẽ điều tra, bất kể là ai giết Tuệ Tinh Vũ Đế, Mục gia ta đều sẽ không cùng hắn giảng hoà.
Ánh mắt hắn sắc bén, sát cơ nồng nặc phóng thích, khiến người ta không nghi ngờ chút nào quyết tâm của hắn.
- Ngoại trừ Mục gia ra, mười lăm năm trước, một tên Luyện Dược Sư bát giai của Bảo Thiện Đường đang trong quá trình tới Xích Phong sơn mạch hái linh dược, mất tích bí ẩn, đến nay sinh tử chưa biết.
Sau khi nói xong Tuệ Tinh Vũ Đế, lời nói của Diệp Huyền xoay chuyển, lại chuyển tới Bảo Thiện Đường.
Bảo Thiện Đường, tương tự là một thế lực lớn của Hỗn Loạn Chi Thành, thủ lĩnh là Húc Phong Dược Hoàng, chủ yếu kinh doanh đan dược, không tranh với đời.
Trong đám người, vài tên cường giả của Bảo Thiện Đường ánh mắt không khỏi ngưng lại.
Diệp Huyền nói rõ ràng là Diệu Thủ Dược Hoàng của Bảo Thiện Đường bọn họ ở mười lăm năm trước, Diệu Thủ Dược Hoàng là Luyện Dược Sư bát giai của Bảo Thiện Đường trừ Húc Phong Dược Hoàng, tu vi bát giai tam trọng đỉnh phong, là trụ cột vững vàng của Bảo Thiện Đường.
Mười lăm năm trước, Diệu Thủ Dược Hoàng trong quá trình đi tới Xích Phong sơn mạch hái thuốc, kể cả vài tên cường giả của Bảo Thiện Đường cùng mất tích, sau đó thi thể vài tên cường giả kia được phát hiện ở ngoại vi của Xích Phong sơn mạch, nhưng Diệu Thủ Dược Hoàng không ở bên trong, đến nay sinh tử chưa biết.
Bây giờ Diệp Huyền đột nhiên nhắc tới Diệu Thủ Dược Hoàng, để vài tên cường giả của Bảo Thiện Đường ở đây trong lòng mạnh mẽ kích linh, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền.
- Diệu Thủ Dược Hoàng mất tích, kỳ thực cũng là Đấu Vũ Hội gây nên, do Đấu Vũ Hội Trác Nhất Phàm Phó hội trưởng tự mình động thủ, bắt về, mười năm năm qua vẫn bị giam ở trong địa lao của Đấu Vũ Hội, mỗi ngày luyện đan cho Đấu Vũ Hội.
&