- Ngươi thu phục Yêu thú linh sủng?
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Diệp Huyền.
Tuy khí tức trên người Kim Lân chỉ có Yêu Hoàng đỉnh phong, nhưng vừa nãy hắn tùy ý mệnh lệnh mấy đại Yêu Đế nhị trọng, có thể thấy được trong Yêu tộc ở Vô Tận sơn mạch có địa vị cực kỳ cao.
Vì lẽ đó mặc dù Hạ Vũ Tôn biết thân phận của Diệp Huyền, nhưng đối với hắn vẫn có chút hoài nghi, dù sao ở trên đại lục, Nhân tộc cùng Yêu tộc có thể nói là tử địch, tuy trăm năm qua không có sinh tử đại chiến gì, nhưng hai tộc trong lúc đó cừu hận vẫn còn.
Diệp Huyền cùng đám người Kim Lân quan hệ thân mật như vậy, để Hạ Vũ Tôn không thể không hoài nghi Diệp Huyền cùng Yêu tộc có phải có cấu kết gì không, không chỉ hắn, ngay cả trong lòng đám người Hoàng Phủ Tú Minh cũng đều mơ hồ có ý nghĩ như thế.
Nhưng nếu như Kim Lân kia là Yêu thú linh sủng của Diệp Huyền, như vậy tất cả đều giải thích được.
Diệp Huyền cũng biết đám người Hạ Vũ Tôn nghi hoặc, lúc này mới nói:
- Kim Lân, lấy linh sủng khế ước ra xem một chút.
- Vâng, điện hạ.
Kim Lân không tình nguyện nói, đồng thời chỗ mi tâm đột nhiên sáng lên một đạo hoa văn phức tạp tối nghĩa, cùng Ngự Thú sư thường dùng linh sủng khế ước vô cùng tương tự.
- Mặc dù lão Kim ta là linh sủng của điện hạ, nhưng cũng là đại tướng số một dưới trướng của điện hạ, thân phận, địa vị không phải là các ngươi có thể so sánh.
Vì cứu vãn mặt mũi của mình, Kim Lân một bên thả ra linh sủng khế ước, một bên lẫm lẫm liệt liệt nói.
Lúc này Hạ Vũ Tôn mới triệt để yên tâm, đồng thời thất kinh nói:
- Nhìn thân phận của Kim Lân này, vô cùng có khả năng là hoàng tộc trong Vô Tận sơn mạch, không nghĩ tới bị Diệp Huyền nô dịch, hơn nữa Yêu tộc ở Vô Tận sơn mạch tựa hồ còn không biết chuyện này, thủ đoạn thật là làm người không thể khinh thường.
Hạ Vũ Tôn rất rõ ràng, nếu như Yêu tộc ở Vô Tận sơn mạch biết Kim Lân đã bị một Nhân loại nô dịch, là tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Diệp Huyền.
- Các hạ bây giờ có thể nói cho ta, năm đó Đông Lăng Hạ gia đến tột cùng phát sinh chuyện gì không?
- Tại sao ngươi muốn biết chuyện này?
Hạ Vũ Tôn không hiểu Diệp Huyền vì sao đối với chuyện của Đông Lăng Hạ gia mình hiếu kỳ như vậy.
- Ta hoài nghi sở dĩ Vô Lượng Sơn ra tay với Mộng Cảnh Bình Nguyên cùng Lam Quang học viện, nguyên nhân như năm đó diệt Đông Lăng Hạ gia ngươi, bởi vì Vô Lượng Sơn công chiếm Mộng Cảnh Bình Nguyên, mục đích chính là vì phá tan cấm địa của Lam Quang học viện, mà phong ấn lại cấm địa của Lam Quang học viện, là Cửu Cực Chân Long Ấn của Hạ gia ngươi.
- Chuyện này làm sao có thể?
Hạ Vũ Tôn đầu tiên là cả kinh, chợt bật thốt lên:
- Chân Long Ấn, là cường giả Hạ gia ta mới có thể bố trí, hơn nữa chỉ có nhân vật cấp bậc gia chủ mới được truyền thụ, còn Cửu Cực Chân Long Ấn, thuộc về phong ấn mạnh nhất trong Chân Long Ấn, coi như là Vũ Đế tam trọng bình thường cũng không thể bố trí, cho dù là các đời lão tổ của Hạ gia ta, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể bày xuống phong ấn như vậy, ở Lam Quang học viện, tại sao có thể có Cửu Cực Chân Long Ấn tồn tại?
- Không tin, ngươi có thể theo ta đi nhìn một chút.
Diệp Huyền tựa hồ biết Hạ Vũ Tôn sẽ không tin tưởng, trực tiếp đề nghị.
- Đi!
Trong khiếp sợ, Hạ Vũ Tôn căn bản không nói nhảm nữa, một nhóm sáu người cấp tốc đi tới cấm địa của Lam Quang học viện.
Mấy canh giờ sau.
Đứng trước cấm địa của Lam Quang học viện, nhìn về phía Kim Long phong ấn, vẻ mặt của Hạ Vũ Tôn dại ra.
- Sao có thể có chuyện đó... Dĩ nhiên đúng là Cửu Cực Chân Long Ấn.
Thân là cường giả Hạ gia, khí tức kia là tuyệt đối sẽ không giả được, khí tức Chân Long trên vách đá, cùng Đông Lăng Hạ gia hắn giống nhau như đúc, nói cách khác bày xuống phong ấn này, tuyệt đối là cường giả đỉnh phong của Đông Lăng Hạ gia.
Diệp Huyền ở một bên nói:
- Lam Quang học viện thành lập ở hơn một ngàn năm trước, căn cứ ghi chép, cấm địa này chính là viện trưởng đầu tiên của Lam Quang học viện bố trí, người này rất có thể chính là thành viên của Đông Lăng Hạ gia ngươi, Vô Lượng Sơn chiếm cứ Mộng Cảnh Bình Nguyên, mục đích chính là vì đồ vật trong cấm địa này, chỉ có điều mấy năm qua, bọn họ vẫn không có tìm được biện pháp mở ra phong ấn, vì lẽ đó ta mới muốn biết, Đông Lăng hạ gia ngươi năm đó vì sao lại bị Thánh Thành Chấp Pháp điện tiêu diệt?
- Kỳ thực chuyện này, ta hiểu rõ cũng không nhiều.
Nhìn thấy tất cả những thứ này, Hạ Vũ Tôn rốt cục triệt để tin tưởng Diệp Huyền, ánh mắt của hắn không khỏi rơi vào trầm tư, chậm rãi nói ra nguyên do Đông Lăng Hạ gia diệt tộc.
- Hơn năm mươi năm trước, Huyền Vực Thánh Thành đột nhiên đến một vị đặc sứ, bái kiến Hạ gia lão tổ ta, mặc dù Đông Lăng Hạ gia ta là gia tộc lánh đời, rất ít cùng đại lục vãng lai, nhưng Huyền Vực sứ giả dù sao không phải bình thường, Hạ gia ta tự nhiên không dám thất lễ, liền thông báo lão tổ đang lúc bế quan.
- Lúc đó lai sứ kia cùng Hạ gia lão tổ ở trong mật thất trò chuyện hồi lâu, bởi vì ở đây ngoại trừ lão tổ, những người khác đều không có mặt, bằng vào chúng ta không biết lão tổ cùng người này đến tột cùng nói chuyện gì, nhưng cuối cùng tựa hồ vẫn chưa đàm luận xong, sau một hồi, lai sứ kia liền không vui rời đi.
- Lai sứ kia đi rồi, chúng ta rõ ràng cảm giác được lão tổ lo lắng, ngay cả tộc trưởng cùng chúng ta hỏi dò lão tổ đối phương đến đây đến tột cùng vì sao, nhưng lão tổ vẫn không nói, chỉ bảo chúng ta làm tốt chuẩn bị rút lui.
- Chúng ta tự nhiên vô cùng giật mình, Đông Lăng Hạ gia ta ở đại lục truyền thừa hơn vạn năm, tuy không tính là vô địch thế gian, nhưng cũng uy danh hiển hách, thực lực hùng hậu, đến tột cùng có chuyện gì cần để cho chúng ta chuyển nhà, tiến hành rút đi? Chỉ là lão tổ lên tiếng, tộc trưởng cùng chúng ta tự nhiên không dám không nghe theo, liền tiến hành một ít chuẩn bị.
- Không ngờ...
Nói đến đây, trong tròng mắt của Hạ Vũ Tôn đột nhiên bắn ra một tia lệ mang cừu hận.
- Ở đêm khuya ngày thứ hai, vô số cường giả Thánh Thành Chấp Pháp điện trên người mặc áo giáp đột nhiên giáng lâm, đồng thời lợi dụng báu vật phong tỏa hết thảy hư không của Đông Lăng Hạ gia ta, đối với Hạ gia ta phát động đồ sát.
&