Yêu Minh cũng không phải tộc địa của Kinh Lôi Thú nhất mạch, vì lẽ đó Yêu tộc ở đây đều cho rằng hiện trường chỉ có Tất Hiên Yêu Đế, lại không nghĩ rằng Kinh Lôi Thú nhất mạch Nhị trưởng lão Tất Phách Yêu Đế cũng ở hiện trường, chỉ có điều vừa nãy vẫn ẩn núp không ra, mãi đến lúc Tất Hiên Yêu Đế gặp phải nguy hiểm mới đột nhiên ra tay.
- Tất Phách Yêu Đế, ngươi làm cái gì? Lấy thân phận của ngươi cũng muốn động thủ với bản điện hạ?
Kim Lân nheo mắt lại, Tất Hiên Yêu Đế hắn hồn nhiên không để ý, thế nhưng Tất Phách Yêu Đế thì có chút khó chơi, bất kể là võ giả hay Yêu thú, một khi bước vào cửu giai tam trọng, thì có chất tăng lên, hắn có thể dễ dàng đánh bại Tất Hiên Yêu Đế, nhưng ở trước mặt Tất Phách Yêu Đế, còn có chút không đáng chú ý.
- Kim Lân, ngươi nghĩ quá nhiều, tuy ngươi đột phá Cửu Thiên Yêu Đế, nhưng ở Yêu Thần cung cũng chỉ có thể coi là một vãn bối, hôm nay bản Yêu Đế đến, đối với ngươi không hứng thú gì, chỉ nghe nói điện hạ ở Phù Quang sơn mạch mà ngươi vẫn nhắc tới kia cũng tới Vô Tận sơn mạch chúng ta, vì lẽ đó đặc biệt tới kiến thức.
Tất Phách Yêu Đế khẽ mỉm cười, ánh mắt lập tức rơi vào trên người Diệp Huyền:
- Vị này nên chính là Huyền Diệp điện hạ mà Kim Lân ngươi thường xuyên nhắc tới a?
Diệp Huyền nhìn thấy trong con ngươi đối phương có một luồng ánh mắt khủng bố bắn mạnh ra, ở trên người mình nhìn quét, như muốn nhìn thấu cơ thể mình, cái ánh mắt kia tràn ngập xâm lược, càng có chứa một loại ý chí sấm sét, làm cho người ta cảm giác không gì địch nổi.
Diệp Huyền ở trong bóng tối cười lạnh một tiếng, kỳ thực từ lúc Kim Lân cùng Tất Hiên Yêu Đế giao thủ, hắn cũng đã cảm giác được Tất Phách Yêu Đế, đối phương vẫn đang bí ẩn đánh giá mình, chỉ có điều khi đó còn có thu lại, hiện tại càng thêm trắng trợn không kiêng dè.
- Vị Huyền Diệp điện hạ này xem ra, làm sao cũng giống như một Nhân loại a, trên người một chút cũng không có khí tức của Yêu tộc chúng ta, không biết là Yêu tộc nhất mạch nào? Bản Yêu Đế là Kinh Lôi Thú nhất mạch Nhị trưởng lão Tất Phách, không biết các hạ có từng nghe nói chưa?
Con ngươi của Tất Phách hơi co rút lại, vừa nãy thời điểm hắn đánh giá Diệp Huyền, hơi hiển hiện ra thực lực tam trọng của mình, trong ánh mắt càng ẩn chứa ý chí độc nhất của Kinh Lôi Thú nhất mạch, lại nhìn thấy “Huyền Diệp điện hạ” kia không có chút thay đổi sắc mặt nào, dáng dấp thản nhiên tự đắc, không khỏi lấy làm kinh hãi.
Khí tức trên người đối phương tựa hồ mới cửu giai nhất trọng, dựa theo đạo lý, đối với Yêu Đế tam trọng, nên có kiêng kỵ mới phải, hơn nữa nên chống đối không được ánh mắt của mình nhìn chăm chú.
Coi như có thể chống lại, cũng có thể như Kim Lân kia, thả ra khí tức bản thân, tiến hành chống lại.
Nhưng lúc trước dưới ánh mắt của hắn áp bức, cả người Diệp Huyền không có chút rung động nào, không có một tia căng thẳng thấp thỏm, mà trong thân thể của hắn, cũng giống như một hồ sâu, có loại hắn cảm giác dòm ngó bất tận.
Nó làm sao biết, Diệp Huyền thân là Luyện Hồn Sư, không sợ nhất chính là khí tức trấn áp, còn Lôi Điện ý chí, Diệp Huyền nắm giữ Tài Quyết Chi Kiếm liền càng không sợ.
- Tất Phách Yêu Đế, ngươi tính là thứ gì, cũng xứng để Huyền Diệp điện hạ nghe nói? Còn Huyền Diệp điện hạ xem ra như là Nhân loại, đó là hắn lợi dụng bí pháp, ẩn giấu ở trong Nhân loại, học tập văn minh cùng kỹ thuật của Nhân loại, tạo phúc cho Yêu tộc ta, lấy ánh mắt nông cạn của ngươi, nếu có thể nhìn ra mới là lạ.
Kim Lân đứng ở trước mặt Diệp Huyền hừ lạnh nói, trong con ngươi tràn đầy vẻ trào phúng.
- Được lắm học tập văn minh cùng kỹ thuật của Nhân loại, tạo phúc Yêu tộc ta.
Tất Phách Yêu Đế cười lạnh một tiếng:
- Bản tọa tung hoành thiên hạ, Yêu tộc gì chưa từng thấy, cho tới bây giờ không biết một Yêu tộc biến ảo thành Nhân loại, mà ngay cả bản tọa cũng cảm không chịu ra một tia khí tức Yêu tộc, lão phu không thể không hoài nghi, ngươi cái gọi là Huyền Diệp điện hạ này đến tột cùng là Nhân loại, hay là Yêu tộc a?
Tất Phách Yêu Đế trong khi nói chuyện, trên người tỏa ra một luồng khí tức càng thêm kinh khủng, lập tức bao phủ Diệp Huyền lại.
Ầm ầm!
Giống như trời nắng sinh chớp giật, giữa bầu trời Yêu Minh, tầng tầng mây đen bao phủ, tia chớp phun trào, phảng phất như ngân xà múa tung, trong thiên địa khắp nơi là khí tức sấm sét, Kinh Lôi Thú bộ tộc không hổ là chủng tộc khống chế sấm sét, trong lúc phất tay, đều có sấm sét oai phun trào.
Luồng áp lực này mạnh mẽ trấn áp ở trên người Diệp Huyền, như muốn ép hắn hiện ra nguyên hình.
- Làm càn, Tất Phách Yêu Đế, ngươi lão bất tử này, dám bất kính với điện hạ của Kim Lân ta, có tin bản điện hạ lột da ngươi hay không.
Kim Lân đi đến trước người Diệp Huyền, vù, trên người hắn đột nhiên phóng ra vầng sáng mông lung màu vàng, vầng sáng này bao phủ Diệp Huyền lại, bài xích khí tức uy thế của Tất Lôi Yêu Đế ở bên ngoài, biểu hiện dị thường phẫn nộ.
Trước khi xuất phát hắn đã nói với Diệp Huyền, đi ngang qua Vô Tận sơn mạch tuyệt đối không có vấn đề, không ngờ mới vừa đi tới một nửa, Huyền Diệp điện hạ liền bị Tất Phách Yêu Đế ngăn cản, hơn nữa còn làm nhục như thế, điều này làm cho Kim Lân cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Tất Phách Yêu Đế sầm mặt lại, lạnh giọng nói:
- Kim Lân, bản tọa không ra tay với ngươi, là sợ bị Yêu tộc khác nói thành lấy lớn ép nhỏ, nếu ngươi lại như vậy, đừng trách bản tọa thay Yêu Thần cung cho ngươi một bài học.
- Ngươi có gan liền động thủ đi, Kim Lân ta còn sợ ngươi sao, chờ bản điện khôi phục thực lực, sớm muộn cũng nô dịch hết thảy Kinh Lôi Thú nhất mạch ngươi.
Kim Lân tính khí táo bạo, rất có tư thế một lời không hợp ra tay đánh nhau.
Không ngờ tức giận trên mặt Tất Phách Yêu Đế đột nhiên thu lại, cười lạnh nói:
- Kim Lân, ngươi kích động như thế làm gì? Chẳng lẽ ngươi cùng Huyền Diệp này thật sự có cái gì không muốn người biết? Hay là nói, Huyền Diệp này vốn là Nhân loại, mà ngươi chỉ là một con Yêu thú bị Huyền Diệp này nô dịch?
Tất Phách Yêu Đế quát chói tai, như sấm sét giữa trời quang, ầm ầm vang vọng, toàn bộ Yêu Minh đều cảm thấy đầu óc nổ vang, rõ ràng có thể nghe.
Quần yêu ở đây đột nhiên sôi trào nghị luận.
Ở đây đối lập hai phe, một phương là Kim Lân điện hạ, người tâm phúc của Yêu Thần cung, một phe khác là Nhị trưởng lão của Kinh Lôi Thú nhất mạch, Yêu Đế tam trọng, không có một phương là kẻ tầm thường, lũ yêu ở đây cũng không dám tiến lên ngăn cản.