Nhất thời, phía trước tiệm thuốc của Diệp gia chật kín không trống một chỗ, ngược lại trước tiệm thuốc của Vương gia thì hầu như không có bóng người nào, còn đám tiểu nhị đứng trước quầy hàng của Chu gia cũng trợn tròn mắt.
Bởi vì vốn có không ít mạo hiểm gia bán các loại tài liệu như yêu đan cho Chu gia bọn họ lúc này đều đã chạy hết qua cửa tiệm của Diệp gia, đều chủ động muốn bán giá rẻ hết cho Diệp gia, tràng cảnh này quả thực khiến người ta xem đủ rồi.
Diệp gia ra ba chiêu, tung ra ba loại đan dược đặc biệt, mức độ đả kích của nó chẳng những đánh cho Vương gia nháy mắt choáng váng mà còn đánh cho Chu gia thất điên bát đảo, nhất thời cũng trở nên thẫn thờ.
Trước tiệm thuốc của Vương gia, sắc mặt của mấy người Vương Hải đã trở nên xanh mét, chỉ cảm thấy não sung huyết, có cảm giác chóng mặt muốn ngã.
Gã biết rõ, một chiêu này của Diệp gia giống như một đao tuyệt mệnh của sát thủ, đã hung hăng đâm mạnh vào trái tim của Vương gia bọn họ.
Vương gia bọn họ đã tới thời khắc nguy hiểm nhất suốt mấy trăm năm qua.
- Gia chủ, chúng ta… bây giờ chúng ta phải làm gì đây?
- Diệp gia này tìm đâu ra ba loại đan dược kia chứ, thật đúng là không thể tin nổi.
- Đáng chết, đúng là đáng chết, Diệp gia đây là muốn đuổi tận giết tuyệt Vương gia chúng ta, chúng ta không thể khoanh tay chịu chết được.
Vương Hải hít sâu một hơi, miễn cưỡng khiến cho mình khôi phục tỉnh táo, nhưng vẫn có cảm giác choáng váng, xanh mặt, trầm giọng nói:
- Đi, chúng ta về gia tộc trước, sau đó lại quyết định sau.
Bên phía tiệm thuốc của Diệp gia, mấy người Diệp Triển Hùng thấy bộ dạng Vương Hải chật vật bỏ đi thì trong lòng cảm thấy vô cùng hãnh diện.
- Diệp gia chủ, chúng ta qua một bên nói chuyện.
- Diệp gia chủ, ha ha, ta đã sớm biết Diệp gia các ngươi sẽ thăng tiến rất nhanh mà.
Ngoại trừ những võ giả kia ra thì cao tầng của những gia tộc khác ở thị trường giao dịch cũng đều đi tới, nhiệt tình chào hỏi mấy người Diệp Triển Hùng để kéo giao tình.
Diệp gia hôm nay vừa tung chiêu này ra, kết hợp với những chuyện đã xảy ra ở phủ thành chủ hôm qua, gần như tất cả gia tộc đều biết Lam Nguyệt thành sắp đổi gió rồi.
Vù!
Giống như một trận gió xuân quét qua.
Không chỉ thị trường giao dịch, chỉ nửa canh giờ sau, tất cả mọi người ở Lam Nguyệt thành đều biết việc làm của Diệp gia hôm nay.
Công hiệu của ba loại đan dược này vừa nói ra còn có người không tin nổi, còn cho là nói đùa.
Nhưng chờ tới lúc bọn họ đi ra đường, lại phát hiện, bên cạnh cửa hàng của Vương gia và Chu gia đều có một cửa hàng của Diệp gia, đều bị rất nhiều võ giả bu đông nghẹt, tràng cảnh kia quả thực còn náo nhiệt hưng phấn hơn cả đánh tiết gà.
Còn quầy hàng ở hiệp hội luyện dược sư thì cũng bày đầy đan dược mới ra, người chen chúc chật ních trong đại sảnh, gần như không có chỗ đặt chân.
Những người thuộc nhóm đầu tiên mua được đan dược đều mang lòng bán tín bán nghi dùng thử.
Vừa thử xong liền khiến bọn họ hoảng sợ hơn nữa, công hiệu của ba loại đan dược mà Diệp gia đưa ra này không hề yếu hơn so với những gì bọn họ tuyên truyền, thậm chí còn tốt hơn nữa.
Phát hiện này thoáng chốc khiến cho tất cả võ giả đều điên cuồng lên, một ít võ giả vốn đã mua từ vài chục tới vài trăm viên đan dược đều gom hết vốn liếng của mình ra để mua thêm nhiều hơn nữa.
Đan dược có hiệu quả trị liệu tốt như vậy, lại còn vô cùng rẻ, cho dù tạm thời không cần dùng tới thì để dành phòng thân cũng rất tốt.
Mặc dù vì ngày hôm nay, Diệp gia và hiệp hội luyện dược sư đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng sức nóng này đủ để cho mấy người Hoa La Huyên lắp bắp kinh hãi.
Vì để cho đan dược không tới nổi bán hết sạch không còn hàng, cuối cùng ngay cả Hoa La Huyên cũng tự mình ra sân, cùng với rất nhiều luyện dược sư khác của hiệp hội luyện dược sư, một lần luyện chế trên trăm lô đan dược.
Dù sao thì Hoa La Huyên cũng là luyện dược sư tam phẩm, có lão chủ trì, tốc độ xuất đan lập tức nhanh lên gấp bội.
Đại lượng đan dược đổ ra ầm ầm trong dây chuyền sản xuất.
Mới nửa ngày thôi, Hoa La Huyên gần như không được nghỉ lấy một giây, cả người đã luyện ra bao nhiêu đan dược, khiến cho luyện dược sư tam phẩm như lão thật sự là mệt chết đi được.
Về phần những luyện dược sư nhất phẩm kia thậm chí đã mệt tới mức không đứng dậy nổi rồi.
Mà trong quá trình nghỉ ngơi, không ít luyện dược sư đều giật mình phát hiện, loại luyện chế phối hợp cường độ cao này lại khiến cho huyền thức của bọn họ trong vòng nửa ngày lại tăng trưởng thêm một chút.
Thậm chí ngay cả thủ pháp luyện dược cũng thuần thục không ít.
Phát hiện này lập tức cho các luyện dược sư này trở nên điên cuồng.
Bất kỳ một tên ngu ngốc nào cũng biết, luyện dược sư muốn tăng trưởng huyền thức là chuyện khó khăn tới mức nào, cho dù là một tia nhỏ nhoi thôi cũng phải tu luyện tới mấy tháng.
Nhưng trong quá trình hợp tác luyện chế đan dược này, chỉ mới nửa ngày thôi thì bọn họ đã tiến triển bằng với hai ba tháng lúc bình thường rồi, đây quả thực là máy gian lận, cả đám thoáng chốc liền trở nên điên cuồng.
Vốn bọn họ luyện chế loại đan dược cấp thấp này cũng là vì đã ký hiệp nghị với hiệp hội luyện dược sư, vì kiếm tiền.
Nhưng bây giờ biết rõ phương pháp thần kỳ này cư nhiên có thể đề thăng thực lực của bọn họ, lần này căn bản không cần Hoa La Huyên và Chu Hoa Dung mở miệng hối thúc, chỉ mới nghỉ ngơi vài phút thôi thì tất cả các luyện dược sư đều chủ động yêu cầu làm tiếp.
Ánh mắt của bọn họ nóng rực, so với mấy võ giả hăng như đánh tiết gà ngoài kia thì gần như chẳng khác gì nhau.
Kết quả chính là ——
Chỉ nửa ngày thôi, đan dược Diệp gia liền tràn ngập khắp Lam Nguyệt thành, đã trở thành hiện tượng của Lam Nguyệt thành.
Khi Diệp gia đang bàn chuyện phi thường náo nhiệt cùng hiệp hội luyện dược sư.
Thì ở phủ đệ Vương gia, không khí chính là một mảnh âm trầm và nặng nề.
Bởi vì sau khi thống kê xong thì cả nửa ngày hôm nay, đan dược của Vương gia bọn họ cư nhiên chỉ bán được chưa tới một phần trăm của ngày thường.
Mà số đan dược bán được đó chính là trước khi Diệp gia khai trương cửa hàng, có một số võ giả không biết chuyện mới tới mua.
Sau này, cửa tiệm có vị trí tốt nhất trong thành của Vương gia, suốt một canh giờ, thậm chí ngay cả một viên cũng không bán được.
Số liệu thế này lập tức khiến cho người của Vương gia càng thêm nặng trĩu lòng, như có một ngọn núi lớn đè lên.