Giống như một cái bóng khổng lồ nháy mắt liền giáng xuống trên đầu tất cả thành viên Vương gia, khiến cho mọi người cảm thấy hít thở khó khăn, khủng hoảng như sắp tới ngày tận thế.
Trong phòng nghị sự của Vương gia, tất cả cao tầng đều tụ tập đông đủ.
Ở trước mặt bọn họ, đặt vài cái bình sứ, bên trong đều là ba loại đan dược do Diệp gia sản xuất.
Một vị lão giả đang cẩn thận quan sát và phân tích ba loại đan dược này, nửa ngày không nói gì!
Vương Hải rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng:
- Tịch Lâm đại sư, rốt cuộc công hiệu của ba loại đan dược này thế nào?. Kiếm Hiệp Hay
Người này chính là luyện dược sư thủ tịch của Vương gia, Tịch Lâm là luyện dược sư nhị phẩm.
- Ai, Vương Hải gia chủ, ba loại đan dược này của Diệp gia quả thực là thần tích, lão phu luyện đan bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên thấy được đan dược nghịch thiên thế này, công hiệu của ba loại đan dược này sợ là còn tốt hơn so với những gì họ đã tuyên truyền.
Tịch Lâm liên tục cảm khái, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ.
- Tịch Lâm đại sư, không biết Vương gia chúng ta có thể luyện chế ra những loại đan dược này được không?
- Khó, khó như lên trời.
Tịch Lâm lắc đầu:
- Ba loại đan dược này thoạt nhìn không khác gì với đan dược do Vương gia ta luyện chế ra, chính là đề cao công hiệu hơn một chút, thực ra, thành phần bên trong lại thay đổi rất nhiều, lấy thực lực của lão phu, muốn nghiên cứu ra được thì e là rất khó… huống hồ gì không chỉ đan phương mà thủ pháp luyện chế cũng có thay đổi, Vương gia chúng ta muốn luyện chế ra được thì phải biết rõ đan phương và thủ pháp luyện chế mới được, bằng không thì vô dụng.
- Chết tiệt, Diệp gia này từ khi nào lại có được đan dược cỡ này chứ, nhất định là do Hoa La Huyên của hiệp hội luyện dược sư giở trò.
Vương Tuyên nghiến răng nghiến lời, vẻ mặt đầy hận thù.
Tịch Lâm lắc đầu mở miệng nói:
- Vương Tuyên trưởng lão, thứ cho ta nói thẳng, đan dược cỡ này, căn bản chính là một loại cách mạng đan dược mới, lấy thực lực của Hoa La Huyên thì chắc là cũng không nghiên cứu ra được đâu, sau lưng lão nhất định vẫn còn một luyện dược sư cường đại hơn.
- Cái gì?
Mấy người Vương Hải nhìn nhau, đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Địa vị của luyện dược sư trên đại lục này là gần bằng với luyện hồn sư.
Luyện dược sư tam phẩm như Hoa La Huyên, là hội trưởng của hiệp hội luyện dược sư tại Lam Nguyệt thành đã xem như là luyện dược sư cường đại nhất, đủ để chống lại cùng Vương gia rồi.
Nhưng Tịch Lâm lại nói sau lưng Diệp gia vẫn còn luyện dược sư còn cường đại hơn cả Hoa La Huyên, điều này là thế nào?
Trong lúc nhất thời, trong lòng mấy người Vương Hải đột nhiên sinh ra một tia sợ hãi, thậm chí còn có chút hối hận vì đã đối địch với Diệp gia.
Nhưng chuyện đã đi tới nước này rồi, Vương gia có hối hận cỡ nào đi nữa thì căn bản cũng đã không kịp nữa.
Hành động của Diệp gia hôm nay đã hoàn toàn đánh tới chỗ hiểm của Vương gia bọn họ, nếu như không trả đòn thì Vương gia của bọn họ chỉ còn nước đối mặt với diệt vong.
- Mặc kệ là ai đứng sau lưng Diệp gia, Vương gia chúng ta cũng không thể để cho bọn họ phát triển lớn mạnh hơn được, nếu không thì Vương gia ta chỉ còn một đường chết mà thôi.
- Đúng vậy, Hoa La Huyên là luyện dược sư cung đình của vương quốc, quen biết với luyện dược sư cường đại nào đó cũng không phải chuyện lạ, nói không chừng đan phương của lão chính là lấy được từ chỗ của luyện dược sư cung đình khác đó.
- Việc cấp bách hiện tại chính là chúng ta phải phá vỡ đại thế của Diệp gia, không thể để cho bọn họ tiếp tục ngông cuồng như vậy, bằng không thì không tới nửa năm, cơ nghiệp của Vương gia ta sẽ bị huỷ hoại.
Một đám trưởng lão Vương gia đều mở miệng, trong mắt loé ra sát khí bén nhọn.
Vương gia có thể đứng vững ở Lam Nguyệt thành mấy trăm năm cũng không phải chỉ là nhờ dựa vào thủ đoạn buôn bán cường đại, trong khung còn mang theo máu bạo lực, hôm nay tuy rằng Diệp gia đã chiếm được ưu thế, nhưng bọn họ không ai lùi bước.
- Diệp gia hôm nay đã cấu kết cùng với hiệp hội luyện dược sư, hơn nữa còn có phủ thành chủ làm chỗ dựa, ở trên mặt đan dược thì Vương gia chúng ta đã triệt để rơi xuống thế hạ phong, nếu muốn đánh bại Diệp gia thì phải diệt từ gốc lên.
- Đan dược của Diệp gia chính là dựa vào ruộng thuốc của Diệp gia bọn họ và luyện dược sư của hiệp hội luyện dược sư, hiệp hội luyện dược sư thì Vương gia chúng ta không thể động thủ, nhưng ruộng thuốc của Diệp gia bọn họ thì Vương gia chúng ta lại có thể phá huỷ hoàn toàn.
- Đúng vậy, chỉ cần huỷ đi tất cả dược liệu của Diệp gia thì cho dù bọn họ có đan phương tốt tới mấy cũng không làm được gì.
Đám người Vương Hải liếc nhìn nhau, khoé miệng nhếch lên cười lạnh.
- Gia chủ, trải qua trận chiến lần trước, Diệp gia vô cùng cẩn thận canh phòng ruộng thuốc của mình, ngay cả Huyết Đao trại cũng không thể phá được, chỉ sợ những thế lực mã tặc khác ở Lam Nguyệt thành ta đã không ai dám động thủ với Diệp gia nữa rồi.
Vương Hải cười lạnh:
- Không cần những thế lực mã tặc khác làm gì, lần này Vương gia chúng ta tự mình động thủ, đương nhiên, cũng phải cùng liên thủ với Chu gia, ta tin rằng Chu gia bọn họ cũng sẽ vui vẻ đồng ý.
- Đúng vậy, việc buôn bán yêu đan của Chu gia cũng bị Diệp gia phá tơi tả, phỏng chừng bây giờ bọn họ cũng đang tức giận lắm.
- Lập tức phái người liên lạc với Chu gia.
Ánh mắt Vương Hải lạnh xuống, nhìn qua bên cạnh:
- Vương Tuyên, lần này đội ngũ của Vương gia chúng ta sẽ để ngươi dẫn đầu được không? Ta sẽ phái tứ trưởng lão, thất trưởng lão và bát trưởng lão theo giúp ngươi, ta muốn để cho Diệp gia vĩnh viễn không còn cơ hội xoay người.
- Yên tâm đi.
Vương Tuyên cười tàn nhẫn, ánh mắt dữ tợn nói:
- Đại ca, lần này ta chẳng những muốn huỷ hết ruộng thuốc của Diệp gia, mà còn phải diệt hết toàn bộ đệ tử Diệp gia.
Vương Hải nhắc nhở:
- Nghe nói lão thất phu Diệp Phách Thiên của Diệp gia là cường giả địa võ sư nhị trọng, nhị đệ ngươi phải chú ý một chút.
Vương Tuyên cười khinh khỉnh:
- Đại ca cứ yên tâm đi, lão thất phu cỡ này một mình ta cũng có thể ứng phó được, huống hồ gì những cao thủ khác của Diệp gia đều đã tới Lam Nguyệt thành, lần này Vương gia chúng ta liên thủ với Chu gia, xuất động nhiều cường giả như vậy, giết một cái Diệp gia như vậy dễ như trở bàn tay.
Trên mặt Vương Tuyên đầy vẻ khinh miệt.
- Dám đối nghịch với Vương gia ta, là Diệp gia bọn họ tự tìm đường chết.