- Diệp Huyền tiểu hữu, ngoại trừ ngũ hành chi tinh này ra, không biết ngươi còn cần gì nữa không, cứ nói đi, chỉ cần lão phu đủ khả năng thì tuyệt đối không chối từ.
Đưa một khối ngũ hành chi tinh ra xong thì Khô Trần trưởng lão cư nhiên lại hỏi thêm lần nữa.
- Khô Trần trưởng lão, ngũ hành chi tinh chính là bảo vật ngũ giai, một khối ít nhất cũng trị giá hơn trăm vạn huyền tệ, có phần thưởng này thì ta đã vô cùng vui vẻ rồi, sao có thể đòi hỏi thêm gì nữa.
Diệp Huyền cười lắc đầu, mục đích của hắn chính là ngũ hành chi tinh này, có được nó rồi thì cũng không cần thêm gì nữa.
- Ha ha, Diệp Huyền tiểu hữu, chắc là ngươi không biết được công hiệu phi phàm của thập phương thủ hồn trận này, lão phu bước vào luyện hồn sư tam phẩm cũng đã hơn mười năm rồi, nhưng mãi mà vẫn không thể tiến thêm được một bước nữa, còn thập phương thủ hồn trận này, chính là cơ hội giúp lão phu tiến vào tứ phẩm, cho nên, chỉ mỗi một khối ngũ hành chi tinh sao có thể thể hiện hết lòng cảm kích của lão phu.
Khô Trần trưởng lão là người thành thật, người khác giúp lão bao nhiêu thì lão sẽ hồi báo bấy nhiêu.
Diệp Huyền thoạt nhìn cũng không làm được gì nhiều, nhưng có thể giúp lão luyện chế thành công thập phương thủ hồn trận này đã là công lao to bằng trời, nếu như lão thực sự có thể nhờ vào công hiệu của thập phương thủ hồn trận này mà đột phá tới tứ phẩm thì sao có thể chỉ báo đáp bằng một khối ngũ hành chi tinh được chứ.
Thấy Khô Trần trưởng lão hào sảng như vậy, Diệp Huyền cũng nhịn không được mà cười lên, hắn cũng đã nhìn ra, Khô Trần trưởng lão này căn bản chính là một người thật tình.
- Nếu đã như vậy thì tại hạ có một yêu cầu quá đáng, Khô Trần trưởng lão có thể cho ta một ít trận dịch và trận cơ mà ngươi phối chế còn thừa lại.
Đối với thập phương thủ hồn trận này, Diệp Huyền cũng cảm thấy có chút hứng thú, nhưng thu thập tài liệu lại vô cùng phiền toái, nay chỗ Khô Trần trưởng lão vừa lúc còn dư lại một ít tài liệu, Diệp Huyền nữa không khách khí nữa.
- Ha ha, Diệp Huyền tiểu hữu, ngươi đây chính là chuẩn bị trở về tự mình nghiên cứu thử xem sao đúng không?
Khô Trần trưởng lão cười ha hả.
- Không thành vấn đề, nếu như ngươi muốn thì cứ thoải mái cầm đi.
Trận pháp đã luyện thành rồi, mấy tài liệu còn thừa này đối với Khô Trần trưởng lão mà nói cũng trở thành đồ bỏ đi, Khô Trần trưởng lão tự nhiên không tiếc gì.
Hơn nữa theo như lão thấy, Diệp Huyền lấy những tài liệu thừa này về cũng chỉ vì muốn nghiên cứu, dù sao hắn chỉ là một luyện hồn sư nhất phẩm, cho dù xem qua trận đồ, biết rõ trình tự và phương pháp luyện chế thì nhất định cũng không có khả năng luyện chế ra thập phương thủ hồn trận tam cấp được.
- Diệp Huyền tiểu hữu, không biết ngươi bây giờ đang làm việc ở đâu? Lão phu vừa nhìn thấy ngươi liền cảm giác vô cùng hợp ý, cứ như vừa gặp đã quen, sao hả, có hứng thú tới chỗ ta làm trợ thủ hay không?
Khô Trần trưởng lão không hề bước chân ra khỏi cửa, một lòng dốc sức nghiên cứu, nhưng địa vị ở hồn sư tháp không hề thấp, có thể làm trợ thủ dưới trướng lão chính là chuyện mà biết bao nhiêu luyện hồn sư nhị phẩm tha thiết mơ ước.
Thậm chí một số luyện hồn sư vừa mới lên tới tam phẩm thậm chí cũng muốn tới để lão chỉ bảo.
Tùy tùng đứng kế bên lúc này cũng nhìn Diệp Huyền với vẻ hâm mộ.
Bất quá nghĩ tới chuyện Diệp Huyền trợ giúp Khô Trần trưởng lão giải quyết thập phương thủ hồn trận, nên dù rằng bọn họ hâm mộ nhưng cũng không hề sinh ra cảm giác ghen ghét.
Những luyện hồn sư trước đây lui tới sở nghiên cứu của Khô Trần trưởng lão cũng phải hơn mấy chục người, nhưng Diệp Huyền lại là người đầu tiên, cũng là người duy nhất giúp Khô Trần trưởng lão giải quyết được vấn đề.
Trước mắt bao người, chỉ thấy Diệp Huyền mỉm cười lắc đầu:
- Đa tạ Khô Trần trưởng lão, chỉ là tại hạ nhàn tản đã quen, chuyện làm trợ thủ này chỉ sợ là không thể gánh vác nổi.
Khô Trần trưởng lão sững sờ, lão quả thật không ngờ Diệp Huyền cư nhiên lại cự tuyệt yêu cầu của lão.
Ánh mắt dò xét Diệp Huyền từ trên xuống dưới, phát hiện ánh mắt của hắn bình tĩnh thản nhiên, đúng là không phải đang khiêm tốn lạt mềm buột chặt, Khô Trần trưởng lão lập tức mỉm cười:
- Ha ha ha, tiểu tử ngươi, ở hồn sư tháp này ngươi là nhân vật tiểu bối đầu tiên dám can đảm cự tuyệt yêu cầu của lão phu, có cá tính, có cá tính, chẳng trách có thể giúp lão phu tìm ra điểm sai sót trên trận pháp. Truyện Linh Dị
Diệp Huyền cự tuyệt thế này lại khiến cho Khô Trần trưởng lão càng thêm thưởng thức hắn.
Không bị lợi ích che mờ tâm trí, vinh nhục không sợ, không lấy công ra kiêu ngạo, người còn trẻ như vậy đúng là đốt đèn cũng khó tìm.
- Nếu đã như vậy thì lão phu cũng không bắt ép, bất quá nếu như sau này ngươi có gì cần ta giúp đỡ thì cứ thoải mái tới đây tìm ta, lão phu vẫn có thể giúp ngươi giải quyết đôi chút vấn đề.
Luyện thành công thập phương thủ hồn trận khiến cho tâm bệnh trong lòng Khô Trần trưởng lão thoáng cái liền khỏi hẳn, tâm tình đương nhiên tốt, ha ha cười nói.
Mấy người tùy tùng bên cạnh nghe thấy vậy thì ai cũng đều hạ quyết tâm, sau này nhất định phải xây dựng quan hệ thật tốt với Diệp Huyền mới được.
Xem bộ dạng này, Khô Trần trưởng lão thật sự không hề che giấu bản thân mình thưởng thức Diệp Huyền.
Nhân vật thiên tài cỡ này, ở hồn sư tháp này sớm muộn gì cũng sẽ thăng tiến rất nhanh, nếu như lúc này không nhanh chóng kết giao nịnh bợ thì sau này sẽ muộn mất.
- Đa tạ Khô Trần trưởng lão, ta chúc Khô Trần trưởng lão sớm ngày đột phá, trở thành tứ phẩm.
- Ha ha ha, mượn lời cát ngôn của ngươi.
Lại hàn huyên thêm một lát, lúc này Diệp Huyền mới cáo từ rời đi, còn Khô Trần trưởng lão thì cũng bế quan từ chối tiếp khách, không thể chờ đợi được mà muốn thử nghiệm công hiệu của thập phương thủ hồn trận.
Ước chừng một canh giờ sau, Khô Trần trưởng lão rốt cuộc cũng thử nghiệm xong, khôi phục tinh thần lại.
Trải qua thử nghiệm này, công hiệu của thập phương thủ hồn trận quả thực khiến lão chấn động, vô cùng mừng rỡ.
Bên trong thập phương thủ hồn trận này, hồn lực của lão giống như được nuôi dưỡng trong cơ thể mẹ vậy, vô cùng an tường, chỉ mới tu luyện có một giờ thôi lại khiến cho tu vi hồn lực đã đình trệ gần mười năm của lão cư nhiên sinh ra một chút.
Dù chỉ một chút này thôi cũng đủ khiến cho Khô Trần trưởng lão mừng rỡ như điên, khó mà nén nổi.