Thấy tiểu tử điêu này phản đối mãnh liệt như vậy, Diệp Huyền cũng chỉ có thể bỏ đi suy nghĩ này.
Hắn cũng chỉ là hơi hiếu kỳ đối với tiểu tử điêu này mà thôi, không nhất định phải ký kết khế ước linh sủng với đối phương.
Quan trọng nhất chính là Diệp Huyền tin rằng, tiểu tử điêu này nếu như lập tức rời đi thì còn may, nếu như không rời khỏi hắn thì hắn có rất nhiều cách khiến cho tiểu tử điêu này một mực ỷ lại vào hắn.
Chit chit!
Thấy Diệp Huyền không cưỡng ép, tiểu tử điêu liền mềm xuống, ngồi trên vai của Diệp Huyền, bộ lông xù nho nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Diệp Huyền cũng không quản nó nữa, thúc giục sinh mệnh võ hồn trong thiên môn, chỉ một thoáng, dây mây xanh biếc trong não hải của Diệp Huyền run run, hư ảnh của sinh mệnh võ hồn xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, một tia sinh mệnh chi lực nồng đậm lưu chuyển đến tay phải của hắn, chính là chỗ lúc nãy bị tiểu tử điêu đánh trúng.
Chỉ một lát sau, vết thương trên tay phải của Diệp Huyền lập tức khôi phục như cũ.
Chit chit!
Tiểu tử điêu vốn đang lười biếng ngồi trên vai của Diệp Huyền thấy sinh mệnh võ hồn trên đỉnh đầu của Diệp Huyền thì trong đôi mắt nhỏ lấp lánh kia đột nhiên phát sáng.
Bá một cái, nó đột nhiên nhảy tới đỉnh đầu của Diệp Huyền, tại khí tức của sinh mệnh võ hồn tràn ngập, da lông màu tím mướt rượt trên người giống như tỏa ra u quang lấp lánh.
Một tia sinh mệnh khí tức bị nó hấp vào trong cơ thể của mình, lung la lung lay giống như say rượu vậy.
Bá!
Sau khi Diệp Huyền trị liệu xong thì lập tức thu hồi sinh mệnh võ hồn của mình.
Chít chit!
Tiểu tử điêu lập tức bất mãn, giương nanh múa vuốt, giống như muốn để Diệp Huyền phóng xuất sinh mệnh võ hồn ra.
Trong lòng Diệp Huyền chợt động, khí tức sinh mệnh võ hồn của mình giống như có tác dụng tẩm bổ rất lớn đối với tiểu tử điêu này.
Hắn cười thầm, cố ý lắc đầu.
Thấy Diệp Huyền không chịu, tiểu tử điêu lập tức nóng nảy, khoa chân múa tay một hồi.
Nhưng mặc kệ cho nó khoa chân múa tay kiểu gì đi nữa, Diệp Huyền đều lắc đầu.
Tiểu tử điêu cúi đầu, suy nghĩ rất lâu, chỉ thấy nó đột nhiên cắn nát một chút da lông, một giọt máu tươi rỉ ra từ vết cắn.
Chợt thấy nó liên tục huy huy móng vuốt nhỏ, một cỗ ba động vô hình lan ra từ trong cơ thể của nó, bao trùm giọt máu kia, móng vuốt nhỏ của tiểu tử điêu nhẹ nhàng bắn ra.
Giọt máu này cũng không rơi xuống trên mặt đất, mà là trôi nổi lên, tạo thành một đồ án quỷ dị trên không trung, tản ra linh hồn ba động mờ mịt.
Diệp Huyền một mực lẳng lặng nhìn tất cả những việc này, mãi cho tới lúc đồ án kia hình thành, hắn mới cảm thấy chấn kinh.
Đây… cư nhiên là huyết khế linh sủng.
Tiểu tử điêu lúc trước còn không đồng ý trở thành sủng vật của Diệp Huyền, bây giờ cư nhiên lại chủ động phóng xuất ra huyết khế linh sủng.
Chit chit!
Tiểu tử điêu vui vẻ hoa tay múa chân, yêu cầu Diệp Huyền lập tức ký huyết khế.
Trong lòng Diệp Huyền thật sự chấn kinh rồi.
Hắn không phải khiếp sợ vì thái độ biến hóa của tiểu tử điêu, mà là khiếp sợ vì hành vi của tiểu tử điêu, một con chồn nhỏ mới sinh ra không bao lâu, cư nhiên lại có thể chủ động khắc họa huyết khế linh sủng?
Phải biết rằng tuy trí tuệ của huyền thú rất cao, nhưng khắc họa huyết khế cũng không phải trí tuệ cao là có thể làm được, điều này cần năng lực phi phàm.
Hơn nữa, huyết khế do tiểu tử điêu khắc họa ra, Diệp Huyền thông qua quan sát liền phát hiện đây là một khế ước bình đẳng.
Nói cách khác, nếu như Diệp Huyền ký kết khế ước này, thì mặc dù trên danh nghĩa tiểu tử điêu là sủng vật của hắn, nhưng địa vị hai bên không phải là nô dịch, mà là bình đẳng.
Cái đó khác với linh sủng bình thường.
Linh sủng do tuần thú sư bình thường thuần hóa, đều là khế ước nô bộc, tuần thú sư yêu cầu sủng vật đi chết thì nó nhất định phải chết, còn huyết khế bình đẳng thì không thể.
- Cư nhiên có thể khắc họa huyết khế linh sủng, xem ra lai lịch của tiểu tử điêu này nhất định không tầm thường, rất có thể là hậu duệ của một loại thánh thú thượng cổ, có được lực lượng huyết mạch cường đại nào đó.
Trong lòng Diệp Huyền chỉ có thể nghĩ ra lời giải thích này.
Khác với võ hồn truyền thừa của nhân loại, truyền thừa của yêu thú và huyền thú chính là huyết mạch.
Một số yêu thú và huyền thú có huyết mạch cường đại, tại thời đại thượng cổ được gọi là thánh thú, như chân long, phượng hoàng và kỳ lân nhất tộc, đều là thánh thú, chúng nó có thể lưu lại một ít truyền thừa trong linh hồn của hậu đại lúc sinh ra, khiến cho chúng nó ở tình huống không có cha mẹ dạy bảo, cũng có thể đạt được lực lượng cường đại.
Mà tiểu tử điêu này, vừa ra đời liền có thể khắc họa ra huyết khế, như vậy chỉ có một khả năng, chính là tiểu tử điêu này có được loại truyền thừa nào đó, cho nên mới có thể thông tuệ như một lão hồ ly như vậy.
Nhìn huyết khế linh sủng do tiểu tử điêu này khắc họa ra, Diệp Huyền vẫn là lắc đầu.
Tiểu tử điêu này lập tức nóng nảy, hoa chân múa tay một phen, móng vuốt nhỏ múa loạn xạ, giống như đang hỏi Diệp Huyền là tại sao.
Diệp Huyền không trả lời nó, mà giơ tay phải ra, hồn lực lưu chuyển, họa thêm vài nét bút trên huyết khế kia.
Huyết khế đồ án kia lập tức sinh ra biến hóa.
Từ huyết khế bình đẳng nháy mắt liền biến thành huyết khế chủ tớ.
Nói cách khác, một khi ký kết huyết khế này thì quan hệ của Diệp Huyền và tiểu tử điêu này chính là quan hệ chủ tớ, loại quan hệ này, tuy rằng trói buộc lớn hơn so với quan hệ bình đẳng, nhưng so với quan hệ nô bộc thì lại tốt hơn rất nhiều.
Đôi mắt như bảo thạch tím của tiểu tử điêu kinh ngạc nhìn Diệp Huyền, giống như không ngờ rằng hắn cư nhiên có thể cải biến huyết khế do nó khắc họa ra.
Nó giống như biết rõ, muốn cải biến huyết khế này, không phải người bình thường có thể làm được.
Suy nghĩ vài giây, tiểu tử điêu nhìn chằm chằm vào huyết khế, cuối cùng cũng gật đầu.
Diệp Huyền mới nặn ra một giọt máu tươi trên đầu ngón tay, bắn vào bên trong huyết khế chủ tớ kia.
Hai loại máu dung hợp với nhau, dần dần biến mất trong không khí, đồng thời một tia ba động thần bí, theo huyết khế biến mất, liền kéo dài tiến vào trong thân thể của hai người.
Rất nhanh, giữa Diệp Huyền và tiểu tử điêu liền sinh ra một loại cảm ứng và liên hệ thần bí.
Loại cảm ứng này, thành lập ở trên linh hồn, mặc kệ hai người cách nhau bao xa, cũng sẽ không biến mất.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, tiểu tử điêu này nhìn như xảo trá, rốt cuộc còn không phải ngoan ngoãn ký kết huyết chi khế ước với mình.