Cửu sắc hoa này trước mắt chỉ mới có sáu cánh rưỡi mà thôi, rõ ràng mới mọc được hơn sáu mươi năm đã bị hái xuống, khiến cho Diệp Huyền có chút tiếc hận.
Cho dù không đợi được hai ba trăm năm đi nữa, ráng đợi thêm vài năm nữa, tới khi đóa cửu sắc hoa này mọc ra cánh thứ bảy thì lại hái sau cũng không muộn, giá trị sẽ cao hơn so với hiện tại mấy chục lần.
Mà khiến hắn kinh hỉ chính là công hiệu của cửu sắc hoa, có hiệu quả đề thăng thân thể nghịch thiên, niết bàn đan cửu phẩm chính là dùng cửu sắc hoa làm thuốc chính, hoàng thể đan bát phẩm cũng dùng Bát Sắc hoa làm thuốc chính.
Về phần Lục sắc hoa thì có thể luyện chế huyền tôn đan lục phẩm, có thể khiến cho cường độ thân thể của võ giả đột nhiên tăng mạnh.
Diệp Huyền bây giờ tuy rằng không cách nào luyện chế đan dược lục phẩm được, nhưng lại có thể trực tiếp lợi dụng lục sắc hoa này, để đề thăng công pháp luyện thể cửu chuyển thánh thể mà mình tu luyện từ đệ nhất chuyển thành đệ nhị chuyển.
Cầm Lục sắc hoa này vào trong tay, Diệp Huyền xem như chọn được món bảo vật đầu tiên.
- Huyền thiếu, gốc linh dược lục giai này rốt cuộc là loại bảo vật nào vậy? Có thể khiến cho Huyền thiếu ngươi động tâm?
Thấy Diệp Huyền chọn lựa nửa ngày, cư nhiên lại chọn một gốc linh dược, Hoa La Huyên nhìn không được hỏi.
Kỳ thật cũng giống như Âm Quý Mộc và Nhũ Tủy Thạch vậy, ở nơi này cũng có rất nhiều thứ, lấy kiến thức của mấy người Hoa La Huyên bọn họ thì không biết là gì hết, chỉ là dựa vào huyền khí ba động trên linh dược, mà phân biệt được đẳng giai của chúng, lúc này mới nhận lấy đặt ở trong đây.
Diệp Huyền liền nói về đặc tính sinh trưởng và tác dụng của loại lục sắc hoa này ra, cả đám người đều trợn mắt há hốc mồm.
- Như vậy chẳng phải là nói chúng ta đã hủy diệt một gốc linh dược đế cấp cửu giai tương lai? Cho dù là hái muộn vài năm cũng là linh dược thất giai nghịch thiên rồi.
Mấy người Dương An nuốt nước miếng, ngây ra như phỗng, thần sắc ảo não không thôi.
- Bệ hạ, Lục sắc hoa này là hái được ở đâu vậy?
Nghe thấy lời nói của đối phương, trong lòng Diệp Huyền cũng chợt động, mở miệng hỏi thăm.
Nơi có thể nuôi dưỡng gốc lục sắc hoa kia, tuyệt đối phải là nơi có huyền khí cực kỳ sung túc mới được, nơi như vậy, ngoại trừ Lục sắc hoa ra, bình thường sẽ có thêm các loại linh dược quý hiếm khác xuất hiện.
- Lục sắc hoa này là vào Phù Quang Đại Hội mười năm trước, được một luyện hồn sư mang hái mang về từ trong Phù Quang bí cảnh.
Cư nhiên lại là Phù Quang bí cảnh!
Diệp Huyền nhíu mày lại.
Lần này hắn quả thật cảm thấy vô cùng tò mò rồi, nếu như lúc trước Khô Trần trưởng lão kêu hắn tham gia, trong lòng của hắn cũng không đặc biệt cam tâm tình nguyện chút nào, thì bây giờ hắn liền có chút chờ mong đối với Phù Quang Đại Hội.
Bí cảnh có thể xuất hiện các loại bảo vật quý hiếm như Âm Quý Mộc, Nhũ Tủy Thạch, Lục sắc hoa, thì tuyệt đối không thể nào lại là một bí cảnh cấp thấp được.
Đặc biệt là lục sắc hoa này, nó chính là loại linh dược tương lai có khả năng trở thành linh dược cửu giai, yêu cầu đối với hoàn cảnh không phải hà khắc bình thường đâu.
Chit chit!
Đúng lúc này, tiểu tử điêu trên vai của Diệp Huyền giống như cảm ứng được cái gì đó, đột nhiên bắn ra.
Nó đi tới trên một giá gỗ, cầm lấy một hạt châu nhỏ lên, đôi mắt be bé chớp động lấp lánh, vẻ mặt vô cùng cao hứng.
Đồng thời nó còn hoa chân múa tay với Diệp Huyền, giống như bảo Diệp Huyền mau lấy thứ này cho nó.
- A, đây là bảo vật gì đây?
Diệp Huyền khẽ giật mình, cảm tri lướt tới, hạt châu nhỏ thần bí này chỉ lớn bằng đầu ngón út mà thôi, nó có màu tím nhạt, bên trên phủ một lớp bụi vô cùng mờ nhạt, nếu như không phải tiểu tử điêu nhắc nhở, hắn căn bản sẽ không phát hiện ra được.
Chỉ là, mặc cho hồn thức và huyền thức của hắn dò xét ra sao, hạt châu nhỏ này đều có vẻ hết sức bình thường, ngoại trừ chất liệu không biết rốt cuộc làm từ gì ra thì không có chỗ nào đặc biệt hết.
- Thứ này lấy để làm gì, bỏ nó xuống chỗ cũ đi.
Diệp Huyền rất không muốn, chọn một hạt châu như vậy làm gì chứ.
Chit chit!
Tiểu tử điêu có chút lo lắng, nâng hạt châu này lên, tỏ vẻ thứ này vô cùng quan trọng.
- Chẳng lẽ thật sự là bảo vật gì đó?
Diệp Huyền nhíu mày, lai lịch của tiểu tử điêu rất bất phàm, hơn nữa hắn cũng không cách nào phân biệt được tài liệu của hạt châu kia, trong lúc nhất thời liền có chút hoài nghi.
- Bệ hạ, hạt châu nhỏ này…
Diệp Huyền lựa chọn hỏi Triệu Kính.
Triệu Kính cũng không biết gì hết, đành cười khổ:
- Diệp Huyền đại sư, hạt châu nhỏ này trẫm cũng không biết là thứ gì, nếu như không phải sủng vật của đại sư lôi nó ra thì trẫm cũng không nhớ là có thứ như vậy tồn tại, bất quá ngươi cũng biết đó, bên trong bảo khố này chính là thành quả tích cóp của Lưu Vân Quốc chúng ta mấy trăm năm nay, rất có thể đây là do một vị tổ tiên nào đó đặt ở trong này.
Diệp Huyền không khỏi lộ ra vẻ do dự.
Chit chit!
Tiểu tử điêu giơ móng vuốt, bĩu môi, giống như đang giận lẫy.
Thấy Diệp Huyền mãi mà không chịu ra quyết định, mắt nhỏ của nó xoay mấy vòng, cư nhiên cầm hạt châu kia cho vô miệng nuốt luôn.
Diệp Huyền liếc mắt một cái, tiểu tử điêu này còn không phải chấp nhất bình thường đâu.
- Thôi, nếu như ngươi đã thích thì cứ lấy đi.
Lai lịch của tiểu tử điêu này vô cùng thần bí, giống như trời sinh đã có kiến thức bất phàm, thứ nó đã nhìn trúng có lẽ thật sự không phải đồ tầm thường.
Chỉ là Diệp Huyền cảm thấy khá nghi hoặc, hạt châu kia, mặc cho hắn nhìn kiểu gì, ngoại trừ chất liệu đặc thù ra thì thật sự không có điểm gì đặc biệt hết.
Chọn xong hai loại bảo vật rồi, chỉ còn lại món cuối cùng.
Đại lượng tài liệu làm cho Diệp Huyền khó mà có thể quyết định được.
Mỗi thứ đều rất cần, nhưng cũng không phải là nhất định phải lấy cho bằng được, tác dụng không lớn tới mức có thể khiến cho hắn không chút do dự.
Chit chit!
Đột nhiên, tiểu tử điêu lại kêu lên, lộ ra một tia khinh thường đối với Diệp Huyền vẫn đang vùi đầu lựa chọn tài liệu ở bên kia, sau đó nó chỉ vào một góc khác của bảo khố, móng nhỏ quơ quào một trận.
Ý của nó rõ ràng là đang nói, thứ này, còn quý hơn nhiều so với mấy thứ Diệp Huyền tự mình chọn nữa, thật đúng là không có ánh mắt gì hết.
Khoa tay múa chân xong, tiểu tử điêu liền trực tiếp chui vào trong trữ vật giới chỉ, biến mất không thấy đâu nữa.