Nhưng không ngờ tới gã vừa trở lại học viện, còn chưa đợi trả được thù thì lại bị Diệp Huyền dạy dỗ và lừa một vố ngay trước mặt mọi người, gã biết rõ nếu như mình vẫn tiếp tục im lặng không làm gì thì chỉ sợ sau này sẽ không còn lăn lộn trong học viện này được nữa.
- Vương ca, ngươi đừng nóng vội, bằng không chúng ta đi tìm thêm vài người nữa mai phục, chờ tới lúc hắn trở về ký túc xá thì đánh cho hắn một trận.
- Chủ ý này rất tốt, lần trước là do ba người chúng ta quá chủ quan, lần này chúng ta lại tìm thêm vài học viên trung cấp ban, ta không tin bị bảy tám người vây đánh mà tên Diệp Huyền có thể thoát được.
Hai gã tuỳ tùng đứng bên cạnh nêu chủ ý.
- Cách này không được.
Đúng lúc này, một thanh âm nghiến răng nghiến lợi vang lên, Lý Nguyệt đi tới từ ngõ nhỏ phía bìa rừng.
- A, chị dâu.
Hai tên tuỳ tùng vội cười nịnh nọt hành lễ với Lý Nguyệt, Lý Nguyệt không thèm nhìn hai người một cái, quay sang phía Vương Việt nói với giọng điệu quyến rũ:
- Vương ca, ngươi cuối cùng cũng trở về học viện rồi, mấy ngày nay Nguyệt Nhi nhớ ngươi muốn chết.
- Hắc hắc, tiểu dâm đãng của ta rốt cuộc ngươi cũng tới, Vương ca ta cũng nhớ ngươi muốn chết.
Vương Việt cười, cái móng heo nhéo nàng ta hai cái thật mạnh, hai tên tuỳ tùng đứng ở phía sau ánh mắt sáng quắc nhìn theo, nuốt nước bọt ừng ực:
- Chậc chậc, dáng người của chị dâu này thật đẹp, nếu như có thể đi chơi với ta một lần thì ta có tổn thọ mười năm cũng cam lòng.
Vương Việt ở trước mặt hai tên tuỳ tùng bóp Lý Nguyệt vài cái, sau đó mới trầm giọng nói:
- Đúng rồi, vừa rồi tại sao ngươi lại nói cách này không thể được, chẳng lẽ ngươi vẫn còn vương vấn gì tên tiểu tử đó sao?
- Hứ, ta căn bản chưa từng có ý gì với tên phế vật đó thì sao mà vương vấn được, trong lòng của ta chỉ có một mình Vương ca ngươi thôi.
Lý Nguyệt nói với vẻ khinh thường, trong mắt lại mang theo vẻ âm ngoan:
- Ngươi không biết đó thôi, tên phế vật Diệp Huyền này gần đây không biết gặp phải vận cứt chó gì, thực lực đột nhiên tăng mạnh, mới hôm qua ở huấn luyện khoá ngay cả đám người Chu Ngạn cũng không phải đối thủ của hắn, còn bị hắn đánh cho một trận.
- Cái gì.
Vương Việt giật mình kinh ngạc:
- Ngay cả Chu Ngạn cũng bị Diệp Huyền đánh, chuyện này sao có thể?
Ba người bọn họ trợn mắt há mồm, Chu Ngạn là ai chứ? Lục mạch võ giả, luôn nằm trong số năm người mạnh nhất của trung cấp ban, lại bị học viên đê cấp ban là Diệp Huyền đánh bại, chuyện này quả thực là khiên chiến khả năng thừa nhận của bọn họ.
- Ta lừa ngươi làm gì.
Lý Nguyệt kể vắng tắt lại chuyện hôm qua:
- Nếu muốn dạy dỗ Diệp Huyền thì tìm đệ tử trung cấp ban chắc chắn không được, nhất định phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn mới được.
Diệp Huyền gần đây thể hiện ra thiên phú kinh người khiến cho Lý Nguyệt mấy ngày nay cũng cảm thấy hối hận một chút, bất quá nàng cũng biết rõ, bây giờ nàng đã dính theo Vương Việt rồi thì nhất định không được đứng núi này trông núi nọ.
Vương Việt không giống Diệp Huyền, đắc tội với gã thì cả Lý gia đều không gánh nổi lửa giận của Vương gia, huống hồ gì một khi Vương Việt quật khởi thì nàng có thể trở thành cô nãi nãi của Vương gia, nàng hiện tại đã kiên quyết phải đứng về phe Vương Việt, hận không thể băm Diệp Huyền ra làm trăm mảnh.
- Vậy thì khó khăn rồi.
Vương Việt nhíu mày, ngay cả Chu Ngạn cũng không thể đối phó được với Diệp Huyền thì cách duy nhất bây giờ chính là tìm học viên của cao cấp ban tới giúp, nhưng học viên của cao cấp ban phần lớn đều dồn tâm sức để đột phá nhất giai võ sĩ, căn bản không rảnh để quan tâm mấy tranh chấp thế này, cho nên phần lớn đều đang bế quan, còn một số ít thì đã tạo tổ đội đi vào hắc phong lĩnh, muốn tìm kiếm đột phá giữa sinh tử.
Để bọn họ giúp cũng không phải ý hay.
- Vương ca, không phải ngươi vẫn còn một đường ca ở học viện sao, hình như gọi là Vương Phi đúng không, nghe nói hắn là một trong những học viên giỏi nhất của cao cấp ban, có hắn ra tay, Diệp Huyền chết chắc rồi.
- Đúng, ý kiến này rất hay.
Hai tên tuỳ tùng hưng phấn không thôi.
- Tốt cái rắm.
Sắc mặt của Vương Việt càng âm trầm:
- Ta và Vương Phi đều là đích tử của gia tộc, tương lai đều là đối thủ tranh nhau cầm quyền Vương gia, nếu để cho hắn biết ngay cả một phế vật mà ta cũng không giải quyết được thì chẳng phải là sẽ bị hắn cười nhạo hay sao, nếu như hắn nói lại cho gia tộc thì Vương Việt ta sau này cũng đừng mong lăn lộn trong gia tộc nữa.
- Vương ca, bằng không thì chúng ta ra ngoài tìm võ sĩ tới xử lý hắn đi?
Sắc mặt Vương Việt càng khó coi hơn, gã đạp tên tuỳ tùng một cước bay ra ngoài:
- Ra ngoài tìm người, ngươi muốn chết sao.
Tinh Huyền học viện không cấm học viên tranh đấu và tỉ thí, nhưng tuyệt đối nghiêm cấm võ giả bên ngoài nhúng tay vào.
Đã từng có một học viên bị người trong học viện bắt nạt, sau đó gọi thúc thúc của mình đương thời là trưởng quan đảm nhiệm thành vệ quân tới, thúc thúc của y trực tiếp đánh cho đối phương một trận nhừ tử ngay trong học viện, kết quả sau cùng chính là viện trưởng của học viện tự mình ra tay, phế bỏ võ công của trưởng quan thành vệ quân nọ, còn học viên kia cũng lập tức bị đuổi ra khỏi học viện.
Tinh Huyền học viện ở Lam Nguyệt thành có địa vị rất đặc biệt, không vì thứ gì khác mà bởi vì viện trưởng của Tinh Huyền học viện là một trong những cường giả đứng đầu ở Lam Nguyệt thành, nghe nói gã còn có quan hệ với vương thành, ngay cả tam đại gia tộc ở Lam Nguyệt thành cũng không dám đắc tội với gã.
Hai tên tuỳ tùng đều trợn mắt há mồm, đánh thì đánh không lại Diệp Huyền, tìm người cũng không được, vậy còn trả thù kiểu gì, chỉ dựa vào mấy người bọn họ căn bản không đủ để đối phương nhét kẽ răng.
- Ra ngoài tìm ngươi? Ừm, ta nghĩ ra một diệu kế rồi.
Vương Việt đột nhiên cười âm hiểm.
Hai tên tuỳ tùng và Lý Nguyệt đồng thanh hỏi:
- Cách gì vậy?
Đáy mắt Vương Việt hiện lên vẻ âm lãnh, nói nhỏ bên tai bọn họ vài câu. Ba người kia sững sờ một cái liền cười lớn:
- Vương ca không hổ là Vương ca, quả nhiên cao minh.
- Hắc hắc, một khi làm vậy thì tên tiểu tử kia không bị đuổi khỏi học viện cũng khó.
- Ha ha, ca ca ta thật là một thiên tài.
Vương Việt cười âm ngoan, nhấc cằm của Lý Nguyệt lên:
- Bảo bối, chuyện này còn cần ngươi ra tay đấy.
Lý Nguyệt cười duyên:
- Vương ca, ngươi cứ yên tâm, Lý Nguyệt ta ra tay cam đoan có thể bắt được tên tiểu tử kia trong tay.