- Rất đơn giản, mấy người các ngươi đuổi theo đội ngũ Lưu Vân quốc, nhớ kỹ không được lưu lại kẻ nào của Lưu Vân quốc, đặc biệt là trữ vật giới chỉ của mấy người đứng đầu càng trọng yếu. Về phần i kia Diệp Huyền, lão phu tự mình đuổi theo.
Lão giả Cuồng Phong lạnh lùng nói ra.
Nghe lão giả nói thế, sắc mặt mấy người đầy dữ tợn.
- Hắc hắc, mấy người chúng ta sớm nghẹn lâu rồi, rốt cục có thể đại khai sát giới.
Đội ngũ lập tức một phân thành hai, lão giả Cuồng Phong trực tiếp truy đuổi Diệp Huyền, đám người còn lại lập tức lao thẳng về phía đội ngũ Lưu Vân quốc.
Diệp Huyền cảm giác được chuyện này, hắn cau mày nói:
- Những kẻ này tách ra truy tung, xem ra nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu không Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Trong mắt Diệp Huyền hêện tại có hàn quang lóe sáng.
Vèo!
Trong núi rừng, thân ảnh Diệp Huyền lao về phía trước.
Hắn phải nhanh chóng dẫn đắt Cuồng Phong rời khỏi nơi đây, bộ dạng của Kim Lân đã bị đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng nhìn thấy, Diệp Huyền không thể để nó bạo lộ trước mặt mọi người.
Rốt cục sau khi lao tới sơn cốc cách đó hơn mười dặm, Diệp Huyền cảm giác nơi này không tồi, nó rất ẩn khuất, cũng là nơi tốt làm mộ địa chôn Cuồng Phong.
Gần mười dặm sau lưng Diệp Huyền, Cuồng Phong đang điên cuồng lao về phía Diệp Huyền, mặc cho hắn gia tốc thế nào khoảng cách với Diệp Huyền không thể kéo quá gần.
- Tiểu tử này chạy quá nhanh.
Cuồng Phong cắn răng, trong nội tâm nói thầm nhưng hắn là Vũ Tôn lục giai, cho dù đối phương là Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong cũng sẽ bị hắn đuổi theo, hắn không hiểu vì sao Diệp Huyền lại chạy nhanh như vậy.
Không lẽ gia hỏa này phát hiện mình sao?
Cuồng Phong cau mày, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì Diệp Huyền đã dừng lại trong sơn cốc, hắn lập tức cười lạnh, có lẽ do mình nghĩ nhiều, một tiểu hài tử xấu xa, cho dù thực lực của hắn mạnh nhưng làm sao biết mình đang truy tung hắn.
Sợ Diệp Huyền lại chạy trốn lần nữa, Cuồng Phong trưởng lão lập tức gia tăng tốc độ cực nhanh, hiển nhiên sợ Diệp Huyền chạy mất.
- Ân?
Trong sơn cốc, bỗng nhiên bên tai Diệp Huyền có tiếng động, hắn lúc này cười nhạt và lẩm bẩm:
- Đến sao?
Hắn cũng không né không tránh, thoải mái nhàn nhã đứng trong sơn cốc, khí định thần nhàn như đang dạo chơi.
Cuồng Phong trưởng lão nhìn thấy Diệp Huyền nhàn nhã như thế, hắn xùy cười một tiếng, tiểu tử này không biết một người chạy tới nơi này làm gì, chỉ sợ hắn còn không biết tận thế của hắn sắp tới sao?
Mấy chục giây sau, Cuồng Phong trưởng lão đã đi tới bên ngoài sơn cốc, thân thể của hắn hóa thành điện quang và lướt vào bên trong sơn cốc, lúc này xuất hiện sau lưng Diệp Huyền.
- Cuồng Phong trưởng lão, ngươi rốt cục đến rồi sao? Ta chờ ngươi cả buổi.
Không chờ Cuồng Phong nói chuyện, Diệp Huyền đưa lưng về phía hắn xoay người lại, trên mặt còn nở nụ cười nhàn nhã.
Trong nội tâm Cuồng Phong trưởng lão chấn động vài lần, lạnh lùng nói:
- Như thế nào? Ngươi biết ta sẽ tới?
Diệp Huyền cười nhạt nói:
- Mặc kệ ta có biết hay không, ngươi đã tới thì có gì khác nhau?
Không biết tại sao, nhìn thấy Diệp Huyền tươi cười nhàn nhạt như thế, đột nhiên nội tâm Cuồng Phong trưởng lão sinh ra cảm giác cực kỳ bất an, hắn lắc đầu không quan tâm bất an vừa xuất hiện, hắn lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi giả vờ giả vịt như vậy là ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Nói đi, địa hỏa đang ở nơi nào?
Trơớc mặt địa hỏa hấp dẫn, Cuồng Phong trưởng lão dù thế nào cũng không buông tha, huống chi hắn cũng không tin Diệp Huyền thật sự có thể mang tới uy hiếp cho mình.
- Ngươi làm sao dám khẳng định ta có được địa hỏa?
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Cuồng Phong trưởng lão nghe lời này xùy cười, hắn giễu cợt nói:
- Chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ sao? Mặc kệ ngươi có địa hỏa hay không, hôm nay ta đều giết ngươi, ngươi có thể giao địa hỏa ra đây, ta ngược lại có thể cân nhắc lưu cho ngươi toàn thây, nếu không ta cam đoan ngươi chắc chắn sẽ chết cực kỳ thê thảm.
- Thì ra là thế.
Diệp Huyền gật gật đầu,
- Ta vốn ngươi có được chứng cớ gì, thì ra chỉ là suy đoán vô vọng.
- Được rồi, không nói nhảm nhiều nữa, giao địa hỏa ra đây.
Cuồng Phong trưởng lão lạnh lùng nói ra.
Diệp Huyền vẫn không quan tâm, hắn tươi cười nhàn nhạt.
- Nếu ngươi cần bức thiết như vậy, từ ngàn dặm xa xôi đuổi giết tới đây, nếu ta chưa thỏa mãn nguyện vọng của ngươi sẽ làm ngươi cảm thấy băn khoăn.
Diệp Huyền nói chuyện làm nội tâm Cuồng Phong trưởng lão mừng rỡ, hắn vui vẻ nói:
- Cái gì, ngươi thực sự có địa hỏa? Chẳng lẽ Chu Lương nói đúng?
Cuồng Phong một mình đuổi giết Diệp Huyền chính là vì có khả năng có địa hỏa, một khi hắn đạt được hỏa diễm nghịch thiên như thế, thực lực bản thân nhất định có tăng vọt đáng sợ, đến lúc đó tiến vào Vũ Vương cảnh thất giai cũng không phải chuyên khó khăn bao nhiêu.
Hôm nay nghe được Diệp Huyền nói thế, nội tâm của hắn mừng rỡ không nhỏ.
Diệp Huyền vẫn bình thản và cười nói:
- Địa hỏa ta là không có, ta có một đóa hỏa diễm khác.
Nói xong tay phải Diệp Huyền xuất hiện một đạo hỏa diễm, hỏa diễm thiêu đốt trên tay phải của hắn, khí tức hỏa diễm nồng đậm bao phủ chung quanh, nhiệt độ của sơn cốc trong nháy mắt tăng lên hơn mười độ.
- Hỏa diễm thật đáng sợ, đây là hỏa diễm gì?
Hai mắt Cuồng Phong tỏa sáng, kinh hỉ như điên, cẩn thận dò xét hỏa diễm trong tay Diệp Huyền, khí tức hỏa diễm nồng đậm vượt hơn xa bất cứ hỏa diễm nào mà hắn từng nhìn thấy.
Đột nhiên thần sắc của hắn giật mình không nhỏ, không đúng, đây không phải địa hỏa, khí tức địa hỏa có lẽ thập phần yên lặng, khí tức của hỏa diễm kia tràn ngập tính mạng, trên thế giới này chỉ có một dạng hỏa diễm có được tính mạng, đó chính là thiên hỏa.
Chẳng lẽ đây là thiên hỏa!
Ông trời ơi, làm sao có thể?
Nội tâm Cuồng Phong chấn động rất mạnh, hắn cẩn thận dò xét hỏa diễm trong tay Diệp Huyền, càng nhìn càng giống, càng nhìn càng kinh người.
Hắn run rẩy nói:
- Trong tay ngươi chẳng lẽ là thiên hỏa trong truyền thuyết?
- Ồ!
Diệp Huyền không nhịn được ngẩng đầu nhìn sang Cuồng Phong trưởng lão, kinh ngạc nói:
- Không thể ngờ ngươi nâận ra trong tay ta là thiên hỏa? Tuy ngươi đoán đúng, trong tay ta không những là thiên hỏa, hơn nữa còn là vô tận dung hỏa bài danh thứ ba trong thiên hỏa.
Vô tận dung hỏa, đạt được Diệp Huyền thừa nhận, Cuồng Phong trưởng lão lập tức hưng phấn toàn thân run rẩy, địa hỏa và thiên hỏa nghe không có khác nhau bao nhiêu nhưng kỳ thật khác nhau như trời và đất.