Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng

Muốn dùng biện pháp giải trừ minh tâm chủng, phải chuẩn bị một ít tài liệu đặc thù, mà những tài liệu kia trong liên minh mười ba nước không có, chỉ có một chút thế lực cỡ lớn mới có thể tìm được.

Mà thế lực cỡ lớn gần liên minh mười ba nước nhất không thể nghi ngờ chính là Mộng Cảnh bình nguyên.

- Diệp Huyền, không bằng ta đi cùng với ngươi.

Thần sắc Vân Ngạo Tuyết biến hóa, trong nội tâm nàng rất muốn nói ra những lời này, nhưng là đến cuối cùng, nàng cũng không có nói ra.

Nàng biết rõ, cho dù thực lực của nàng có theo chân Diệp Huyền cũng chỉ là liên lụy mà thôi.

Nàng hận chính mình, hận tại sao mình thực lực yếu như vậy.

- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, Diệp gia ta làm phiến ngươi giúp ta trông nom, nói cho phụ thân ta biết, ta không sao, hơn nữa nhất định sẽ trở lại.

Diệp Huyền nói xong liền xuất ra trữ vật giới chỉ.

- Hai chiếc nhẫn trữ vật, một chiếc lưu cho các ngươi, còn có một chiếc lưu cho bọn họ, bên trong còn có một phong thơ, kính xin mấy vị hỗ trợ một chút.

Trong trữ vật giới chỉ này đều là một chút đan dược và bí tịch do Diệp Huyền lưu lại, hắn ở trong Lưu Vân quốc thời gian dài như vậy, hắn cũng có lòng trung thành, bởi vậy tự nhiên hi vọng Lưu Vân quốc có thể cường đại.

Trong đó có đan dược và bí tịch chưa tính là trân bảo thưa thớt gì nhưng lại có thể giúp thực lực Lưu Vân quốc tăng lên ít nhất một cấp bậc.

Mà đồ vật lưu cho gia tộc tự nhiên phải tốt hơn rất nhiều, bởi vậy trong trữ vật giới chỉ này, Diệp Huyền lưu lại một cấm chế, phải tu luyện là cường giả Diệp gia tu luyện Vô Song Địa Diệt Công mới có thể mở ra.


Mà Diệp gia tu luyện xong cả Vô Song Diệt Địa Công cũng chỉ có phụ thân, gia gia mấy người mà thôi.

Đây cũng không phải hắn không tin được đám người Khô Trần, mà là sợ đám người Khô Trần gặp được nguy hiểm, trữ vật giới chỉ bị người ta đoạt đi, như vậy lưu thêm một cấm chế, cho dù người khác đạt được trữ vật giới chỉ cũng không thể phá được cấm chế cũng vô dụng.

- Còn nữa, cường giả Huyền Cơ Tông vẫn lạc tại nơi này, ta hi vọng tất cả mọi người nên giữ bí mật, tuyệt đối không thể tiết lộ ra mảy may, nếu không, chỉ sợ liên minh mười ba nước chúng ta sẽ gặp tai họa ngập đầu.

Nhìn thấy biểu lộ ngưng trọng của Diệp Huyền, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ đều gật gật đầu.

Người nơi này không ngốc, cũng không cần Diệp Huyền nhắc nhở, bọn họ cũng sẽ không nói ra chuyện hôm nay nửa câu.

- Các vị, bảo trọng.

Diệp Huyền nhìn mọi người lần cuối, thân ảnh của hắn lập tức biến mất trong rừng.

Vân Ngạo Tuyết ngậm miệng, hốc mắt ướt át.

- Chúng ta đi thôi.

Nhìn thấy thân ảnh Diệp Huyền biến mất, mấy người Đông Phương Ngôn Ngữ cũng thở dài một hơi.

Bọn họ mơ hồ cảm giác được Diệp Huyền rời đi lần này chỉ sợ có quan hệ với việc đánh chết âấy người Huyền Cơ Tông.

Nghĩ tới toàn bộ áp lực đều đè nén lên thân thể của một thiếu niên, mà bọn họ không thể trợ giúp được cái gì, trong nội tâm khó tránh khỏi xấu hổ đến cực điểm.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================

Bọn họ âm thầm thề, nhất định phải lợi dụng tài nguyên của Diệp Huyền để gia tăng thực lực nhanh chóng, đến lúc đó đối mặt những thế lực cường đại kia, bọn họ ít nhất cũng có thể làm ra chút cống hiến.

Chờ đám người Đông Phương Ngôn Ngữ rời đi, Diệp Huyền lại quay về nơi này thiêu đốt sạch sẽ thi thể, lúc này mới gọi Kim Lân ra ngoài.

- Điện hạ, ngươi gọi ta có việc?

Kim Lân vừa ra tới liền cung kính hỏi, nó ở trong túi linh sủng nhưng không nghe được Diệp Huyền phân phó căn bản không dám ra ngoài, hơn nữa luôn luôn thu liễm hồn niệm vì sợ chọc giận Diệp Huyền không giải trừ cấm chế cho nó.

- Ngươi dẫn ta rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt.

Diệp Huyền xoay người cỡi Kim Lân, phân phó một câu sau đó nói:


- Nếu ngươi làm ta thỏa mãn, ta cũng không ngại cởi bỏ cấm chế trên người ngươi trước

Kim Lân nghe xong lập tức hăng máu gà.

- Được rồi, điện hạ, ngươi ngồi vững vàng.

Vừa dứt lời, nó dựa theo phương hướng Diệp Huyền chỉ điểm và bay đi, bỗng nhiên Kim Lân hóa thành một đạo hào quang màu vàng và biến mất ở phía chân trời.

Liên minh mười ba nước, nó nằm ở vào phí tây bắc của đại lục Thiên Huyền, nơi này là khe núi hiểm trở, kéo dài sơn mạch, nguy cơ trải rộng.

Muốn đi từ nơi này tới Mộng Cảnh bình nguyên đi từ hướng đông nam con đường tơ lụa của liên minh mới có thể, con đường tơ lụa là mấy đại thương hội của liên minh khai thác từ mấy ngàn năm trước mở ra, dùng làm con đường kết nối buôn bán giữa liên minh và Mộng Cảnh bình nguyên.

Nhưng Kim Lân bay đi như vậy, Diệp Huyền cũng không cần phiền toái như thế, hắn có thể trực tiếp bay qua Cổ Lan sơn mạch tiến vào sơn mạch vô không lĩnh, nơi đó thuộc phạm vi của Mộng Cảnh bình nguyên.

Qua mấy canh giờ sau...

Trên không trung vô không lĩnh có một đạo hào quang xuyên phá không gian.

Hào quang màu vàng này chính là Huyền thú màu vàng khổng lồ, trên lưng của nó có một bóng dáng đang ngồi.

Một người một thú chính là Diệp Huyền và Kim Lân.

- Kim Lân, đến nơi đây đi, xuống đây đi.

Ra lệnh một tiếng, hào quang màu vàng đáp xuống, một người một thú đứng trên mặt đất.

- Dưa theo địa đồ của đám người Cuồng Phong biểu hiện, có lẽ phía trước chính là thành Hắc Thạch của vô không lĩnh.

Diệp Huyền lẩm bẩm một câu.


Vô không lĩnh là khu vực biên giới không ai quản lý của Mộng Cảnh bình nguyên, nơi này hoàn cảnh ác liệt, yêu thú trải rộng, cường đạo sinh sôi, có thể nói là vùng đất hung ác.

Thỉnh thoảng có thể khai quật ra bảo vật tại vô không lĩnh cho nên cũng dẫn tới rất nhiều thế lực đến đây đóng quân.

Mà thành Hắc Thạch chính là một trong những thành trì lớn tại vô không lĩnh.

Thành trì vô không lĩnh có thể nói là trung tâm của tất cả đại thương hội và thế lực ngừng chân, ở chỗ này thường xuyên sẽ có đấu giá một ít bảo vật, hấp dẫn đại lượng võ giả nhân loại hành tẩu.

Kiếp trước Diệp Huyền chưa có tới Mộng Cảnh bình nguyên, cho nên hắn không biết thế lực và địa vực trong Mộng Cảnh bình nguyên, cũng không quen biết, hắn đi vào thành Hắc Thạch cũng vì tìm kiếm một ít tư liệu, từ đó cũng hiểu rõ hơn về Mộng Cảnh bình nguyên.

- Điện hạ, cấm chế trên người ta..

Kim Lân thoáng một phát đến, chính là mày dạn mặt dày mở miệng.

Diệp Huyền liếc nó một cái, nói:

- Đi theo ta.

Rất nhanh, Diệp Huyền tìm được một huyệt động.

Diệp Huyền bắt đầu nghiên cứu cấm chế trên người Kim Lân.

Từ lần thứ nhất phát hiện cấm chế trên người Kim Lân trong phù quang bí cảnh, Diệp Huyền còn chưa nghiên cứu qua kỹ càng, lúc này hắn cũng có thể quan sát kỹ càng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận