Nghĩ nghĩ, Chu Hoa Dung lại nói:
- Đúng rồi, có phải Huyền thiếu ngươi muốn luyện chế loại đan dược gì hay không, thứ khác hiệp hội luyện dược sư chúng ta không có, chỉ có luyện dược sư là không thiếu, nếu như cần hiệp hội luyện dược sư chúng ta hỗ trợ thì xin cứ nói.
Lâm Hùng ngây người ra nhìn, mấy tên điên luyện dược sư từ khi nào thì dễ nói chuyện như vậy? Gã nhớ rõ mình đã từng bỏ số tiền lớn ra để cầu mua một viên đan dược, hơn nữa toàn bộ tài liệu còn là do mình tự chuẩn bị, cuối cùng phải chờ hơn một tháng mới lấy được.
Hôm nay mình chỉ mới đưa đơn thuốc ra thì Chu Hoa Dung lập tức bắt đầu an bài, lại còn chủ động đưa luyện dược sư ra, thậm chí ngay cả những tài liệu luyện hồn không nằm trong phạm vi kinh doanh của hiệp hội luyện dược sư cũng lên tiếng sẽ hỗ trợ chuẩn bị, làm cho Lâm Hùng thiếu chút nữa bị chói mù hai mắt.
Diệp Huyền nhíu mày:
- Chu quản sự, hiệp hội luyện dược sư các ngươi muốn gì đây? Hình như ta và các ngươi cũng không quen thân tới vậy thì phải?
- Ha ha, Huyền thiếu, ngươi có thể làm khách của chúng ta thì đã là vinh hạnh vạn phần cho hiệp hội luyện dược sư chúng ta rồi, chúng ta tới phòng khách quý đợi một lát, tài liệu sẽ lập tức tới ngay.
Lâm Hùng đã không còn biết nói gì.
Ba người vừa mới tới phòng khách quý ngồi một lát, chỗ còn chưa nóng thì ngoài cửa đã vang lên một tiếng kêu to kinh hỉ.
- Ha ha ha, đại sư tới rồi, đang ở đâu?
Thanh âm vừa vang lên, cửa liền rầm một tiếng mở ra, sau đó một lão giả râu tóc lôi thôi kích động vọt vào trong, đôi mắt tinh quang lấp lánh quét mắt nhìn khắp phòng, nhanh chóng nắm chặt lấy hai tay của Diệp Huyền.
- Ha ha, vị này chính là Diệp Huyền đại sư đúng không, tại hạ là hội trưởng Hoa La Huyên của hiệp hội luyện dược sư tại Lam Nguyệt thành, ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp mặt, quả nhiên là thiếu niên anh hùng, thiên tư ngút trời.
Lâm Hùng:
- …
Hôm nay đám người của hiệp hội luyện dược sư phát điên tập thể rồi đúng không?
- Hội trưởng hiệp hội luyện dược sư?
Diệp Huyền ngẩng đầu, dò xét đối phương một phen, gật đầu nói:
- Không tệ, huyền lực nồng đậm, huyết thức kín kẽ, mềm mại mà hữu lực, luyện dược sư tam phẩm hậu kỳ, xem ra hiệp hội luyện dược sư của Lam Nguyệt thành này cũng có được một vài nhân vật.
Bộ dạng này rõ ràng là của một lão sư đang khen đệ tử đây mà.
- Quả nhiên là đại sư, một câu trúng đích.
Hoa La Huyên không hề phật lòng mà còn kích động nói:
- Nếu như không phải lần trước nhờ đại sư ngươi chỉ điểm ở Hoán Tỉnh dược tề thì ta đây có thể vẫn còn dừng lại ở tam phẩm trung kỳ mà thôi, sau lần đó ta mới cảm ngộ sâu sắc được, sau đó một bước tiến vào tam phẩm hậu kỳ.
Nói xong, trên mặt Hoa La Huyên còn mang theo vẻ đắc ý.
Diệp Huyền thì lại khinh bỉ:
- Lẽ nào ngươi chính là người xin trợ giúp có kiến thức căn bản cực kỳ nát, ngay cả dược tính của Ám Dạ Thảo có mấy tầng cũng không phân biệt được đó sao.
Hoa La Huyên cười ha hả nói:
- Diệp Huyền đại sư, người ngươi nói chính là tại hạ, chính là tại hạ.
Chu Hoa Dung đứng một bên mặt mũi đã đỏ bừng lên, mất mặt, mất mặt quá đi thôi.
Vừa rồi sở dĩ y nhiệt tình với Diệp Huyền như vậy, ngoại trừ việc Diệp Huyền đã giúp y giải quyết vấn đề lớn ở cầu trợ khu ra, nguyên nhân lớn nhất chính là bởi vì hội trưởng Hoa La Huyên coi trọng, nhưng y thật không ngờ sau khi hội trưởng Hoa La Huyên gặp được Diệp Huyền cư nhiên lại có biểu hiện nhược trí như thế.
Bất quá y cũng biết đây là tác phong của hội trưởng Hoa La Huyên từ trước tới nay, chỉ cần gặp được luyện dược sư có sở trưởng đặc biệt nào đó hơn mình ở phương diện luyện dược học thì lão sẽ như thế, vô cùng cuồng nhiệt.
- Đúng rồi Diệp Huyền đại sư, lần trước trải qua sự chỉ điểm của ngươi, ta cẩn thận xem xét lại quyển « Đặc tính của các loài thảo dược thường gặp trên đại lục», quả nhiên có được sự dẫn dắt sâu sắc, không ngờ trong quyển sách căn bản như vậy lại có thể ẩn chứa nhiều điều huyền diệu như thế, nhưng cũng vì vậy mà ta phát hiện ra một vấn đề, như trong quá trình luyện chế Hồi Huyền đan, Thiên Trử thảo và Hồng Mai thảo đều có thể trở thành vị thuốc cuối cùng được cho vào, nhưng ở trên quyển thư tịch này, phân tích thuộc tính của hai loại linh dược này lại hoàn toàn khác nhau, đây là đạo lý gì…
Hoa La Huyên cười nịnh nọt, quay sang Diệp Huyền hỏi han, không có vẻ gì là mới gặp lần đầu, tựa như hai lão bằng hữu lâu năm đã thân quen tới mức không thể thân hơn được nữa.
- Điều này chứng tỏ hiểu biết của ngươi về Hồi Huyền đan vẫn còn chưa đủ tường tận, đặc tính của Thiên Trữ thảo và Hồng Mai hoa quả thực là hoàn toàn khác nhau, nhưng đều đầu tiên chúng ta phải hiểu chính là hai loại linh dược này có tác dụng gì trong quá trình chế tạo Hồi Huyền Đan…
Đối với loại học tập cuồng như Hoa La Huyên, trong lòng Diệp Huyền cũng có chút cảm xúc, kiếp trước hắn cũng giống hệt như Hoa La Huyên, chỉ cần gặp phải vấn đề khó hiểu thì nhất định phải tìm hiểu rõ ràng mới thôi, thường xuyên không ngại học hỏi kẻ dưới, nên mới có được thành tựu sau cùng.
Cho nên đối với mấy nghi hoặc của Hoa La Huyên, Diệp Huyền cũng không chút giấu diếm, đều giải thích kỹ càng.
Nhất thời, bên trong phòng khách quý, hai người Lâm Hùng và Chu Hoa Dung hoàn toàn bị ngó lơ, chỉ thấy Diệp Huyền và Hoa La Huyên giống như hai lão bằng hữu lâu ngày không gặp, hồn nhiên thảo luận đủ thứ với nhau.
Ở trước mặt Diệp Huyền, Hoa La Huyên đã hoàn toàn quên chuyện Diệp Huyền chỉ là một thiếu niên mới mười mấy tuổi, cũng không xem Diệp Huyền là một thiếu niên bình thường, mà xem hắn như một vị dược tề đại sư có đủ tư cách cùng mình cùng nhau nghiên cứu dược tề, thậm chí là một vị lão sư có thể chỉ điểm cho mình ở rất nhiều phương diện khác.
Chu Hoa Dung chỉ đứng bên cạnh lắng nghe, lấy tạo nghệ của y ở luyện dược học thì đã hoàn toàn nghe không kịp tiết tấu của hai người kia.
Nhìn qua hội trưởng Hoa La Huyên đang chăm chú tham khảo và khiêm tốn nghe giảng giải, trong lòng Chu Hoa Dung chỉ đành câm nín, vị này thật sự là hội trưởng Hoa La Huyên sao? Tại sao không khác gì với học sinh tiểu học chăm chú nghe lão sư giảng bài thế này.
Còn Lâm Hùng đứng bên kia thì lại càng cả kinh hơn nữa.