- Huyền Diệp đại sư, đây là khế ước cửa hàng số hai mươi mốt phía đông, từ hôm nay trở về, cửa hàng hai mươi mốt là của ngươi, cho dù về sau đế quốc tra hỏi cũng sẽ toàn ta, sẽ không có quan hệ với các ngươi.
Ngô cục trường cũng đau thịt nhưng kiên định nói ra.
Diệp Huyền tiếp nhận khế ước, hắn thoáng ngạc nhiên, Ngô cục trường chọn lựa vị trí cửa hàng cũng là bên cạnh cửa hàng La gia.
Khó trách ngày hôm qua dám người Hoàng Chung nói phải quy hoạch cửa hàng ở phường thị phía đông, tại sao trùng hợp như thế, thì ra cửa hàng bên cạnh lại thuộc về Thành Kiến Ti.
- Huyền Diệp đại sư, cửa hàng này là của ngươi, chuyện Thành Kiến Ti chúng ta...
Diệp Huyền khoát khoát tay:
- Ngô cục trường, ngươi đi đi, chuyện hôm nay dừng ở đây, sau này người Thành Kiến Ti còn dám gây phiền toái cho ta sẽ không có đơn giản như vậy đâu.
Ngô cục trường nghe xong vui mừng, biết rõ chuyện này cuối cùng đã được giải quyết.
Nếu Diệp Huyền tha thứ hắn, như vậy Luyện Khí Phường cũng không có vấn đề gì.
Vừa vặn Hủ Lịch đại sư ở đây, Ngô cục trường và Cố thống lĩnh đều nhìn về Hủ Lịch đại sư. Truyện BJYX
- Nếu Huyền Diệp đại sư tha thứ hai người các ngươi, Luyện Khí Phường tự nhiên cũng không gây phiền toái nữa, các ngươi yên tâm trở về đi, Luyện Khí Phường sẽ tiếp tục hợp tác với các ngươi.
- Vậy thì đa tạ Hủ Lịch đại sư.
Trong lòng hai người vui mừng, chuyện này cuối cùng đã giải quyết viên mãn.
- Có chút người làm xằng làm bậy, ta thấy Ngô cục trường không nên dùng tiếp.
Hủ Lịch nhìn sang đám người Hoàng Chung, nhàn nhạt nói ra.
Ngô cục trường vẻ mặt xem thường nhìn đám người Hoàng Chung, trong nội tâm hận không thể lột da đám người này, không phải đám người này thì mình làm sao chọc ra một đống rắc rối như vậy?
Hắn chắp tay với Cố thống lĩnh, nói:
- Cố thống lĩnh, mấy gia hỏa này không phải thành viên Thành Kiến Ti chúng ta, hôm qua bọn chúng không còn thân phận thành viên Thành Kiến Ti lại làm xằng làm bậy tại đế đô, ta là cục trưởng Thành Kiến Ti, hôm nay cũng thông báo với Thiên Long vệ, kính xin Cố thống lĩnh giải đám người này vào thiên lao, khảo vấn bọn chúng làm thế có âm mưu gì.
- Ngô cục trường, không muốn ah.
Đám người Hoàng Chung nghe xong liền kêu to, vẻ mặt tuyệt vọng.
- Thiệu Quân đội trường, chuyện này giao cho ngươi xử trí.
Cố thống lĩnh thản nhiên nói với Thiệu Quân.
Hắn cũng biết sở dĩ Ngô cục trường làm như vậy chính là làm tư thái trước mặt Diệp Huyền mà thôi.
- Đi!
Đám người Thiệu Quân hung thần ác sát, tại lúc này đám người Hoàng Chung kêu gào thê thảm và bị kéo ra bên ngoài.
Nếu như không phải Hoàng Chung, bọn họ cũng không chọc vào phiền toái này, đám người Hoàng Chung sẽ nếm mùi đau khổ trong thiên lao.
Kế tiếp đám người Cố thống lĩnh trò chuyện một lúc sau đó rời đi.
Diệp Huyền hôm nay cho Thiên Long vệ mặt mũi, Cố thống lĩnh cũng cực kỳ vui vẻ, thái độ với Diệp Huyền thập phần cung kính.
Diệp Huyền nhìn thấy đám người Cố thống lĩnh rời đi, hắn nhìn khế ước trong tay và mỉm cười.
Hắn không nghĩ tới mình vừa mở miệng là có thể ầm được khế ước cửa hàng tại phường thị mà các đại gia tộc trong Hạo Thiên đế quốc cũng phải ước mơ tha thiết.
Hắn cũng biết lần này có thể xảo trá thành công, chính mình bao nhiêu cũng có chút cáo mượn oai hùm dựa vào mặt mũi của Lục Ly đại sư.
- Hủ Lịch đại sư, đi, chúng ta đi gặp Lục Ly đại sư.
Diệp Huyền không phải người nhận ân huệ lại làm như không biết, hắn cũng nên gặp Lục Ly đại sư một lần.
Nội tâm Hủ Lịch mừng như điên, nói thật, Lục Ly đại sư là sư tôn của hắn nhưng hắn là đệ tử ký danh bình thường cũng rất khó gặp, có thể yết kiến sư tôn cũng làm hắn kích động.
- Ha ha, Huyền Diệp đại sư, lão phu oán ngươi sẽ đi qua, mau mau, đến nói với lão phu một chút, hai chủng tài liệu này là chuyện gì? Lão phu cảm thấy đổi thành vân diễm thạch sẽ tốt hơn một ít đấy?
Lục Ly đại sư hai ngày qua không ngừng nghiên cứu bản vẽ và mạch suy nghĩ của Diệp Huyền, hắn càng sợ hãi thán phục cách lựa chọn tài liệu.
Hiện tại vừa thấy được Diệp Huyền tới, hắn lập tức hưng phấn, lôi kéo Diệp Huyền hỏi cái này hỏi cái kia, liều mạng tiến hành nghiên cứu thảo luận.
Diệp Huyền bất đắc dĩ, hắn cũng phải giảng thuật, Lục Ly đại sư thỉnh thoảng lại hỏi vấn đề, qua nửa canh giờ mới xem như kết thúc.
- Sư tôn.
Hủ Lịch đại sư lúc này mới có thể lên tiếng.
Bộ dạng của sư tôn lúc trước làm cho Hủ Lịch đại sư kinh ngạc đến ngây người, hắn chưa bao giờ thấy qua có ai có thể thảo luận với sư tôn như thế, hơn nữa nhìn dạng là Huyền Diệp đại sư chiếm cứ chủ đạo đấy.
Hiện tại Hủ Lịch mới hiểu được vì cái gì sư tôn lại coi trọng Huyền Diệp đại sư như thế.
- Ah, ah, Hủ Lịch ah, ngươi tới rồi.
Lục Ly lúc này mới nhìn thấy Hủ Lịch, vỗ đầu một cái, hắn lại nhìn Diệp Huyền.
- Đúng rồi Huyền Diệp đại sư, ngày hôm qua ta nghe Hủ Lịch nói Thành Kiến Ti và Thiên Long vệ sinh ra một ít mâu thuẫn với ngươi, hiện tại vấn đề đã được giải quyết chưa?
- Đã sớm giải quyết, ta tới chính là nói chuyện này với ngươi, lúc này nhờ có Hủ Lịch đại sư hỗ trợ.
Diệp Huyền cười nhạt nói.
- Ân, Hủ Lịch, chuyện này ngươi làm rất không tệ, lão phu rất hài lòng.
Lục Ly nghe xong vuốt vuốt chòm râu, thoả mãn nói ra:
- Đúng rồi, có thời gian ngươi nên trao đổi với đám Lê Húc sư huynh nhiều hơn, luyện khí sư chúng ta luyện khí mới là bản chức.
- Vâng, đa tạ sư tôn dạy bảo.
Hủ Lịch kích động toàn thân run rẩy, nước mắt sắp chảy xuống.
Nhiều năm như vậy, hắn lần đầu tiên nghe được sư tôn kích lệ như thế.
Kế tiếp ba người thoáng trò chuyện một lát, Diệp Huyền cũng nói tới cửa hàng mình xảo trá được.
Không đợi Diệp Huyền nói xong, Lục Ly liền trực tiếp hiên ngang lẫm liệt khoát tay:
- Huyền Diệp đại sư, ngươi muốn phân cho ta một phần sao? Thứ này lão phu không đặt vào trong mắt, huống chi ta không thấy nhưng ta cũng có công, bằng không ngươi cũng làm gì được Thành Kiến Ti và Thiên Long vệ hay sao?
Diệp Huyền còn tưởng rằng lão già này thực hùng hồn, không nghĩ tới trong nháy mắt hắn lộ bản lính, chỉ thấy Lục Ly vuốt vuốt râu ria, đôi mắt tỏa sáng và thần thái bỉ ổi:
- Đương nhiên, ngươi thật sự muốn cảm tạ ta, ta cũng cố mà tiếp nhận, ta cũng không muốn thủ pháp luyện khí cao thâm gì đó của ngươi, tùy tiện nói cho ta biết mười loại tám loại là có thể...
- Ai ai, tiểu tử, ngươi cũng đừng nói không có, lão phu ta biết rõ ngươi khẳng định có không ít, mười loại tám loại quá nhiều, ba năm loại cũng được...