Tuy vừa rồi trên đấu giá hội Lục Ly đại sư cũng không đấu giá cái gì nhưng thân là đế quốc đệ nhất luyện khí đại sư, không có kẻ nào dám xem thường tài phú trên người Lục Ly, hắn là tồn tại tuyệt đối có thể nghiền ép bất cứ hào phú nào trong đế quốc.
Lục Ly đại sư im lặng cười cười:
- Yên tâm đi, ta không vay tiền của ngươi.
- Ta rất yên tâm, bởi vì ngươi có mượn ta cũng không cho mượn.
Diệp Huyền trả lời làm cho Lục Ly im lặng.
Hai người đối thoại bị người chung quanh nghe được liền ngạc nhiên không thôi.
Đều nói thiếu niên La gia kia có quan hệ không tầm thường với Lục Ly đại sư, lúc trước Huyền Diệp bị thương, Lục Ly đại sư còn đích thân tới thăm.
Mặc dù mọi người có nghe thấy nhưng cũng rất có hoài nghi.
Hôm nay nhìn thấy hai người đối thoại, mọi người giờ mới hiểu ra đồn đãi không phải giá.
Hai người nói chuyện với nhau không phải quan hệ bình thường có thể làm được.
Cho dù là bốn gia chủ hào phú của đế quốc cũng không dám nói giỡn với Lục Ly đại sư như vậy.
- Diệp thiếu.
Diệp Huyền và Viên gia chủ gặp qua nhau, Viên gia chủ Viên Phi đột nhiên truyền âm tới, đồng thời ánh mắt mịt mờ mắt nhìn Diệp Huyền.
- Nhiều người miệng tạp, Viên gia chủ tìm nơi thanh tĩnh đi, đến lúc đó mang Thái Thượng trưởng lão Viên gia bị thương tới.
Diệp Huyền biết rõ ý của Viên Phi nên truyền âm nói ra.
- Được rồi, vậy thì buổi tối hôm nay đi Vọng Nguyệt Lâu, Nhàn Vân các, cung nghênh đại giá Diệp thiếu.
Viên Phi định ra địa điểm cũng không nói thêm cái gì, mang theo người Viên gia rời đi.
Thời điểm rời khỏi phòng đấu giá lại vừa vặn gặp được đám người Tần gia.
Nếu như nói đấu giá hội lần này ai buồn bực nhất, không thể nghi ngờ chính là Tần gia.
Người khác đấu giá tốn đại lượng tiền tài nhưng ít ra mua được đồ vật mà mình ngưỡng mộ.
Mà Tần gia không mua bí tịch gia tộc của mình truyền ra thì chính là đan dược mình bán ra, tới tới lui lui thiệt thòi ba mươi vạn huyền thạch hạ phẩm, bọn họ không thu được cọng lông nào cả.
Loại cảm giác này người không có trải qua căn bản không cách nào nhận thức.
Nhìn thấy Viên Phi khí thế bất phàm mang theo người Viên gia rời đi, nội tâm Tần Phong sinh ra oán khí không cách nào phát tiết, không nhịn được lên tiếng nói:
- Viên gia chủ, nhìn bộ dạng ngươi uy phong lẫm lẫm như vậy, ta thấy ngươi nên lo lo lắng lắng nhiều hơn thương thế của Viên gia Viên Chấn các ngươi ah.
Viên Phi dừng bước, hắn khinh thường nhìn Tần Phong:
- Tần gia chủ, chuyện Viên gia của ta không tới phiên ngươi quản, ngược lại Tần gia chủ lúc này vung tiền như rác trên đấu giá hội, người Viên gia bội phục vô cùng.
Hắn vừa dứt lời, Viên Phi quay người rời đi, chỉ lưu lại đám người Tần Phong sắc mặt âm trầm.
- Hừ.
Tần Phong lạnh lùng nhìn sang đám người Diệp Huyền và La gia bên này, hừ lạnh một tiếng cũng rời đi.
Sau khi lấy xong đồ vật đấu giá, Diệp Huyền trở lại phủ đệ La gia.
- La gia chủ, thừa dịp có danh tiếng trên đấu giá hội Thông Thiên các vừa rồi, Huyền Đan các khai trương vào ngày mai.
Diệp Huyền phân phó một câu.
- Vâng!
La Mẫn lập tức hưng phấn gật đầu đáp lời.
Hắn biết rõ Thanh Xuân Bất Lão Đan là Diệp Huyền luyện chế, nội tâm La Mẫn đã sinh ra tự tin mù quáng với Diệp Huyền.
Huống chi chuẩn bị những ngày qua, công tác giai đoạn chuẩn bị của Huyền Đan các cũng đã hoàn thành từ vài ngày trước.
Sau khi bàn giao một ít chuyện cần chú ý, Diệp Huyền lúc này mới đứng lên đi tới Luyện Khí Phường, hắn và Lục Ly đại sư cùng nhau đi tới Vọng Nguyệt Lâu.
Vọng Nguyệt Lâu chính là tửu lâu phi thường cao cấp tại đế đô.
Cả tửu lâu có vị trí địa lý thập phần ưu việt, chung quanh bị ngọn núi hồ nước vờn quanh, nhìn nó vô cùng xa hoa.
Tiếp đãi khách mời nơi này cấp bậc đều rất cao, người bình thường căn bản không cách nào đi vào, trừ khi là ngoài cấp bậc hào phú, cho dù La Mẫn là gia chủ La gia cũng chưa chắc có thể tới nơi này.
Làm cho người ta thoải mái là, Vọng Nguyệt Lâu làm công tác giữ bí mật thập phần tốt, tất cả khu vực đều tách nhau ra, ngay cả cửa ra vào cũng không giống nhaucho nên căn bản không cần lo lắng gặp được người quen.
Nơi này có rất nhiều quyền quý muốn đàm luận chuyện gì cũng có thể gặp mặt tại đây.
Diệp Huyền đi theo Lục Ly đại sư vào Vọng Nguyệt Lâu, hắn cũng giật mình không ngờ tại đế đô còn có nơi như thế này, còn có nơi phong cảnh mê người như thế.
Trên hồ nước có huyền khí mờ mịt giống như thế ngoại tiên cảnh.
- Ha ha, tiểu tử, giật mình sao, huyền khí tại Vọng Nguyệt Lâu rất dồi dào, nhiều gấp hai ba lần nơi bình thường, chẳng những có thể dùng tu thân dưỡng tính, tu luyện ở nơi này có thể làm chơi ăn thật, bối cảnh của nó vô cùng kinh người đấy.
Lục Ly đại sư dương dương đắc ý giải thích một câu.
Diệp Huyền nghe liền lắc đầu cảm khái nói:
- Hoàng thất Hạo Thiên đế quốc đúng là biết hưởng thụ.
- Làm sao ngươi biết...
Tròng mắt Lục Ly đại sư mở to nhìn hắn.
- Ha ha.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- Lão đầu, ngươi xem mặt hồ này huyền khí mờ mịt, không hề nghi ngờ phía dưới ngọn núi này nhất định có một khối huyền mạch. Hơn nữa nơi này là mấu chốt của đế đô, ngưng tụ số mệnh cả đế đô, nơi tốt như thế hoàng thất Hạo Thiên đế quốc không lưu cho mình, chẳng lẽ còn chắp tay lưu cho người khác hay sao?
Lục Ly đại sư vẻ mặt ngây ngốc, hắn như gặp quỷ nhìn Diệp Huyền.
- Tiểu tử ngươi có đôi khi đúng là nhìn mặt sẽ bị lừa gạt, tư duy kín đáo giống như lão quái vật, ta thậm chí hoài nghi có phải ngươi bị lão quái vật phụ thể hay không, không được, bàn việc buôn bán với ngươi ta sợ bị ngươi âm một chiêu.
Lục Ly đại sư thuận miệng nói ra lại điểm phá huyền cơ.
Diệp Huyền làm ra vẻ mặt ngây thơ.
- Khục khục,ta vừa rồi chỉ cố ý nói như vậy mà thôi, kỳ thật bản thân ta rất đơn thuần, thật đấy, ngươi tin ta đi.
Lục Ly đại sư khinh bỉ nhìn hắn.
Vọng Nguyệt Lâu phân thành rất nhiều phân các, cũng không ở cùng một nơi.
Hai người mới vừa đi tới Nhàn Vân các đã có một quản sự tươi cười chào đón.
- Hai vị, có phải là bằng hữu Viên gia chủ không?
Diệp Huyền gật gật đầu:
- Viên gia chủ đến chưa?
- Viên gia chủ đã tới, xin mời hai vị đi theo ta.
Người quản sự này hiển nhiên là có chút địa vị trong Vọng Nguyệt Lâu, dùng thân phận của hắn không có khả năng không biết Lục Ly đại sư danh chấn đế quốc, lúc nhìn thấy Lục Ly liền không lộ ra chút thần thái khác thường nào cả, giống như hắn không biết Lục Ly.