Ba người đều sững sờ, ngây người ra tại chỗ, không rõ tại sao mình lại có cảm giác kỳ quái như vậy.
Vương Phi cũng ngây ra, tuyệt đối không ngờ Diệp Huyền lại có thể đáp ứng dễ dàng như vậy, phục hồi tinh thần lại, lập tức cười lên ha hả, vội vàng nói:
- Đây là tự ngươi nói, chọn ngày không bằng gặp ngày, nhân dịp tất cả mọi người đều ở đây, chúng ta quyết một trận sống mái ở luyện võ trường này đi.
Lời vừa dứt thì Vương Phi lập tức nháy mắt một cái, thuôc hạ của gã đang đứng bên cạnh lập tức đuổi đám đông lùi lại, mở ra một con đường, Vương Phi đi ra từ đám người, nhảy lên đài tỉ thí ở giữa luyện võ trường, quay sang Diệp Huyền hô lớn:
- Tiểu tử, đã đáp ứng rồi thì mau bước lên đây, đừng làm một tên hèn nhát dám nói không dám làm.
- Diệp Huyền…
Mọi người lo lắng đồng loạt mở miệng, ngay cả La giáo quan cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Diệp Huyền cười khẽ một cái, cho mọi người một ánh mắt tự tin như đã có tính toán từ sớm, đi tới trên đài tỷ thí.
Nụ cười trên mặt của hắn dần tán đi, trong hai mắt loé sát khí lên.
Vương gia và hắn lúc trước chẳng có ân oán gì, nhưng đối phương năm lần bảy lượt gây sự với hắn, Diệp Huyền cũng không phải là người tốt tính gì, nếu các ngươi đã ác độc như vậy thì cũng đừng trách ta ra tay độc ác.
- Hảo tiểu tử, đúng là dám đi lên, quả nhiên cũng có chút đảm lượng, chẳng trách đệ đệ không nên thân của ta lại bị ngươi đùa giỡn, chỉ tiếc, gan lớn thì đã sao, sai lầm lớn nhất của ngươi chính là đã đắc tội Vương gia của ta, bất kỳ kẻ nào dám đắc tội với Vương gia của ta đều sẽ không ai có được kết cục tốt đẹp.
Vương Phi lạnh lùng nói, khí thế trên người của gã đột nhiên bộc phát ra, một cỗ huyền khí bành trướng ra, huyền khí đại biểu cho khí tức của nhất giai võ sĩ lưu chuyển điên cuồng trên đại tỷ thí, giống như lốc xoáy, thổi áo bào của gã tung bay lất phất, đám học viên đứng sát xung quanh đều cảm nhận được từng đợt áp lực ùa tới.
- Sao hả? Cảm nhận được áp lực chưa, ha ha ha.
Trên mặt Vương Phi lộ ra nụ cười dữ tợn.
- Ha ha, sức gió không tệ, quạt cho ta cảm thấy mát lắm.
- Ngươi…
Nụ cười trên gương mặt của Vương Phi khựng lại, thiếu chút nữa tức tới phun máu, mặt đỏ lên.
- Tiểu tử, đừng có khua môi múa mép nữa, hôm nay ta sẽ lấy cái mạng của ngươi.
Lời vừa dứt thì Vương Phi đã ra tay.
Diệp Huyền đột nhiên nói:
- Đợi đã!
- Sao hả, ngươi lại muốn làm gì đây, hay là đang chuẩn bị đầu hàng nhận thua? Thật xin lỗi, muộn rồi, vừa rồi ta đã nói, hôm nay ta và ngươi sẽ đấu một trận sinh tử, một khi đã đồng ý sinh tử quyết đấu thì dù ngươi có nhảy xuống đài tỷ thí cũng vô dụng.
Vẻ mặt của Vương Phi trở nên dữ tợn, trong lòng cuồng tiếu, ha ha ha, tên ngu ngốc này, cư nhiên thật sự đồng ý quyết đấu sinh tử với mình, đã lên đài rồi thì mọi chuyện không phải hắn có thể quyết định được nữa.
- Sao lại biến thành quyết đấu sinh tử rồi? Không phải nói là đánh mười chiêu sao?
- Tên Vương Phi này giảo hoạt quá, vừa rồi rõ ràng là hắn nói quyết đấu sinh tử, sau đó mới đổi thành đánh mười chiêu.
- Vậy thì hèn hạ quá, quyết đấu sinh tử không giống học viên luận bàn cùng nhau, dù có nhận thua cũng không được, phải là bên thắng đồng ý thì mới có thể chấm dứt.
- Giáo quy của học viện chúng ta rất nghiêm khác, giết hại học viện thì cho dù trước đó đối phương đã đồng ý cũng không được.
- Ha ha, ngươi quá ngu ngốc quá ngây thơ rồi, Vương Phi căn bản không cần giết Diệp Huyền, chỉ cần để cho hắn sống không bằng chết là được.
Mọi người rối rít bàn tán, vẻ mặt kinh ngạc, xem ra Vương Phi đã sớm có mưu tính, lần này Diệp Huyền thảm rồi.
- Nhận thua? Nói đùa.
Diệp Huyền cười lạnh:
- Ngay cả loại rác rưởi như ngươi cũng xứng để ta nhận thua sao, ta chính là cảm thấy từng người thay nhau lên thì phiền quá, ca ca ta muốn giải quyết một lần cho xong, nữ nhân xấu xí dưới kia cũng cùng lên đi, lão tử giải quyết hai người các ngươi một lần cho xong.
Diệp Huyền chỉ tay về phía Chu Huyên.
Nữ nhân xấu xí, nữ nhân xấu xí, nữ nhân xấu xí….
Thanh âm của Diệp Huyền vang vọng khắp luyện võ trường, tất cả mọi người triệt để ngây ra, tiểu tử này điên rồi, điên thật rồi.
Chẳng những dám mắng một trong tam đại nữ thần là Chu Huyên là nữ nhân xấu xí, mà còn muốn để cho nàng và Vương Phi cũng lên một lúc, hắn cho rằng hắn là ai? Đây là quyết đấu sinh tử, không phải nói chơi.
- Tiểu tử thúi, ta muốn băm ngươi ra làm trăm mảnh…
Chu Huyên tức giận nghiến chặt răng cơ hồ muốn cắn nát, gương mặt trắng nõn xinh đẹp trở nên dữ tợn, gầm lên một tiếng nhảy lên trên đài tỷ thí.
Trong cơn thịnh nộ, nàng vọt lên động thủ trước tiên.
- Chết đi!
Chu Huyên giọng như sấm gầm, thân như ảo ảnh, dưới huyền khí cường đại gia trì đột nhiên lao tới trước mặt Diệp Huyền, thân thể lăng không đá một cước vào Diệp Huyền.
- Toàn phong thoái!
Một thoái này nhanh như thiểm điệm, mạnh như gió lốc, chân phải đá ra thì lập tức có tiếng rít gió kịch liệt vang vọng khắp luyện võ trường, lấy chân phải của Chu Huyên làm trung tâm, tất cả mọi thứ trong vòng hai thước xung quanh đều như bị kình khí dữ dội như lốc xoáy bao trùm, vô cùng đáng sợ.
Mọi người đứng ở dưới đều biến sắc, ngay cả vài vị lão sư có mặt ở đây cũng như vậy, tuy rằng Chu Huyên vừa mới đột phá nhấy giai linh vũ cảnh, nhưng một thoái này đã có được tinh hoa của nhất giai võ sĩ, không hổ là thiên tài đỉnh tiêm trong lịch sử của Tinh Huyền học viện.
- Diệp Huyền này có thể đột phá thất mạch huyền đạo cũng coi như là một thiên tài, nhưng hắn không nên đắc tội Vương gia và Chu gia, đáng tiếc cho một thanh niên tốt, hôm nay lại phải bỏ mạng.
Trong lòng mọi người đều kinh diễm cảm thán, âm thầm lắc đầu.
Mắt thấy một thoái này sắp đá trúng Diệp Huyền, nhưng hắn lại mỉm cười, thân hình trong nháy mắt thoáng lùi lại phía sau, tay phải nâng lên, cư nhiên đưa tay bắt lấy chân phải của Chu Huyên.
- Hừ, muốn bắt chân của ta, toàn phong thoái của ta là dùng huyền khí thôi động, trên chân đều có huyền khí bao phủ, tay của ngươi chạm tới thì có thể dễ dàng chấn vỡ xương tay của ngươi.
Chu Huyên vẫn giữ nguyên thế công, trong lòng loé lên ý nghĩ ngoan độc, khí lực trên chân lại tăng thêm vài phần.
- Hây!
Diệp Huyền đột nhiên khẽ quát một tiếng, cánh tay phải vươn thành trảo liên tục đánh vào hư không, kình phong cuốn lên, trong nháy mắt biến thành một cái miệng hổ, miệng hổ há rộng muốn thôn phệ tất cả.