Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng

Mỹ nhân yêu anh hùng. Nhân vật như Diệp Tiêu Diêu vậy, không có nữ nhân nào không ngưỡng mộ, không động tâm.

- Tiêu Diêu Hồn Hoàng sao? Diệp Tiêu Diêu này, mới là đối tượng lý tưởng nhất trong lòng ta. Phu quân của ta nhất định phải giống như Diệp Tiêu Diêu vậy, cường giả đỉnh phong sừng sững ở trong đại lục.

Hai tay Chu Khinh Vi khoanh ở trước ngực, toàn thân nóng lên, trong lòng ái mộ.

Không chỉ là nàng, gần như tất cả nữ học viên đều có tâm tình giống như nàng.

Mà các nam học viên lại khác. Nhìn bức tượng trước mặt, máu trong ngực của bọn họ sôi trào, hào khí vạn trượng.

Cuộc đời, sẽ phải giống như Tiêu Diêu Hồn Hoàng vậy, đỉnh thiên lập địa, được vạn vạn người truyền tụng.

Chỉ là bọn họ cũng biết, tuy rằng bọn họ là một nhóm thiên tài cao cấp nhất trên bình nguyên Mộng Cảnh. Nhưng so sánh với yêu nghiệt của đại lục giống như Tiêu Diêu Hồn Hoàng vậy, bọn họ còn kém quá xa.

Nhân vật phong vân như vậy, có thể khiến cho bọn họ đi theo, cũng đã là phúc khí kiếp trước đã tu luyện.

- Thanh Phong đạo sư, vì sao bức tượng của Tiêu Diêu Hồn Hoàng lại ở chỗ này? Lẽ nào học viện chúng ta và Tiêu Diêu Hồn Hoàng này có quan hệ gì sâu xa hay sao?

Đột nhiên có học viên mở miệng hỏi.

Lời nói thế vừa thốt ra, gần như tất cả học viên đều kích động.

Đúng vậy. Vì sao bức tượng của Tiêu Diêu Hồn Hoàng lại ở chỗ này.


Trên đại lục này, cường giả thiên tài nhiều đếm không xuể. Học viện đặt bức tượng của Tiêu Diêu Hồn Hoàng ở chỗ đó, nói không chừng chính là có quan hệ gì sâu xa với Tiêu Diêu Hồn Hoàng này.

Nếu thực sự là như vậy, nói không chừng bọn họ còn có cơ hội, được nhìn thấy Tiêu Diêu Hồn Hoàng này.

Thanh Phong đạo sư mỉm cười, nói:

- Nói đến nguồn gốc sâu xa, Tiêu Diêu Hồn Hoàng này quả thực cùng học viện chúng ta, có một chút liên hệ như vậy.

Nhìn ánh mắt hiếu kỳ kích động của mọi người, Thanh Phong đạo sư vừa cười vừa nói:

- Viện trưởng của học viện chúng ta hiện nay... Hoàng Phủ Tú Minh, đã từng được Diệp Tiêu Diêu đại sư chỉ điểm, vì thể hiện sự hoài niệm, cho nên mới lập ra một bức tượng này.

Hoàng Phủ Tú Minh?

Chân mày Diệp Huyền hơi nhíu lại một cái. Cái tên này, hắn hình như không có ấn tượng gì.

Mà tất cả học viên lại đều nín thở.

Trời ạ, viện trưởng Hoàng Phủ Tú Minh lại có thể được Tiêu Diêu Hồn Hoàng chỉ điểm. Như vậy cũng quá lợi hại đi.

- Thanh Phong đạo sư, chẳng lẽ viện trưởng Hoàng Phủ Tú Minh của học viện chúng ta là đệ tử của Tiêu Diêu Hồn Hoàng sao?

Có học viên kích động hỏi. Ngôn Tình Ngược

Thanh Phong lắc đầu.

- Đệ tử thì chắc hẳn không tính là đúng. Viện trưởng Hoàng Phủ Tú Minh, là viện trưởng của học viện Lam Quang chúng ta hiện tại, cũng là một trong những người kiệt xuất nhất ở trong lịch sử học viện Lam Quang chúng ta hơn nghìn năm qua. Chính vì hắn, học viện Lam Quang chúng ta mới có khả năng tiếp tục huy hoàng.

- Từ nhỏ viện trưởng Hoàng Phủ Tú Minh đã sùng bái Diệp Tiêu Diêu đại sư. Năm đó, hắn ở học viện Lam Quang chúng ta, chỉ có thể xem như là đệ tử bình thường, thiên phú cũng không trác việt. Thậm chí còn xem như là kém. Lúc tốt nghiệp, hắn chỉ là một Vũ Tôn lục giai nhất trọng.

Vũ Tôn lục giai nhất trọng?

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Học viện Lam Quang, làm học viện đứng đầu bình nguyên Mộng Cảnh, tất nhiên là không thể tầm thường. Lấy tu vi Vũ Tôn lục giai nhất trọng tốt nghiệp, đây quả thực không thể xem như là bình thường. Căn bản là lót đáy.

Đường đường viện trưởng kiệt xuất nhất trong lịch sử của học viện Lam Quang, năm đó lại có thể kém như vậy sao?

Hình như biết được ý nghĩ của mọi người, Thanh Phong mỉm cười nói:

- Các ngươi nghĩ không sai. Năm đó thiên phú của viện trưởng Hoàng Phủ Tú Minh, ở trong học viện chúng ta, gần như là một trong mấy người tệ nhất. Nhưng hắn cũng không cam lòng. Sau khi tốt nghiệp, viện trưởng Hoàng Phủ Tú Minh một mình đi tới Huyền Vực, nhận hết đau khổ, nhìn thấy Tiêu Diêu Hồn Hoàng. Cuối cùng nhận được sự chỉ điểm của hắn, nên mới có được thành tựu sau này.

- Trong lòng viện trưởng Hoàng Phủ Tú Minh vẫn xem Tiêu Diêu Hồn Hoàng là sư phụ của mình. Nhưng Diệp Tiêu Diêu đại sư cũng không thu hắn làm đệ tử. Hắn chỉ là được Diệp Tiêu Diêu đại sư chỉ điểm một lần.


Tất cả mọi người đều sợ ngây người, sợ hãi nói:

- Một lần!

- Đúng.

Thanh Phong gật đầu:

- Mặc dù chỉ là một lần, nhưng khiến cho viện trưởng Hoàng Phủ Tú Minh phát sinh biến hóa long trời lỡ đất. Hơn nữa cơ hội một lần này, cũng là do viện trưởng Hoàng Phủ Tú Minh dùng tính mạng đổi lấy. Vì cơ hội lần này, viện trưởng Hoàng Phủ Tú Minh xông qua cấm địa tên là Cấm Tuyệt Lĩnh trong Huyền Vực!

Cấm Tuyệt Lĩnh?

Toàn thân Diệp Huyền chấn động, thì thấm nói. Cuối cùng hắn đã nhớ ra Hoàng Phủ Tú Minh là ai.

Giờ phút này, ánh mắt hắn sáng chói, giống như là xuyên qua thời không, nhìn về phía hồi ức ở xa vô tận, chôn giấu ở tận đáy lòng, đột nhiên hiện lên ở trong đầu...

Một năm kia, tại Tiêu Diêu Cung của Huyền Vực.

Ngày 4 tháng giêng.

Tuyết lớn bay tán loạn.

Đêm khuya!

Trên bậc thang bên ngoài Tiêu Diêu Cung, một thiếu niên, hai đầu gối quỳ xuống đất, toàn thân bị băng tuyết bao trùm, giống như một bức tượng đá, vẫn không nhúc nhích.

Hắn quỳ ở chỗ này đã bảy ngày bảy đêm rồi.


Từ ngày đầu tiên hắn quỳ xuống, Huyền Vực đã có tuyết lớn giống như lông ngỗng rơi xuống, khí hậu lạnh giá, thật khiến cho máu trong người cũng muốn đông cứng.

Trên lông mày của hắn, ngưng kết một tầng băng mỏng. Đôi môi lạnh tới mức tím đen. Toàn thân hắn không tìm thấy được nửa phần hơi nóng, giống như một thây băng.

Hắn lại lẳng lặng quỳ ở chỗ này như thế, dường như muốn lạy đến Địa Lão Thiên Hoang.

Ở đình đài trên đỉnh Tiêu Diêu Cung!

Cùng lúc bên ngoài lạnh giá, ở đây lại là một cảnh tình cảm ấm áp hoà thuận vui vẻ.

Vù!

Ánh nến chập chờn, hồng tụ thêm hương. Một nữ tử mặc y phục màu tím, tay phủ trên dao cầm, môi anh đào mỉm cười.

Nàng lộ ra phong thái tuyệt đẹp, giống như tiên nữ hạ phàm, khuynh quốc khuynh thành.

Trên dao cầm, ngón tay trắng nõn giống như cọng hành bằng ngọc phủ lên, di chuyển, truyền ra nhạc tiên lay động, giống như nơi đây không phải là ở nhân gian.

Một khúc nhạc hoàn tất, toàn thế giới dường như đều dung hòa ở trong tiên nhạc này, yên lành, ôn nhu.

- Tiêu Diêu, một khúc này của ta, như thế nào?

Một khúc nhạc kết thúc, nữ tử mặc y phục màu tím nhẹ nhàng đứng lên, ôn nhu hỏi. Âm thanh động lòng người, giống như u lan trong cốc, như tiếng chim hoàng oanh hót vang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận