Lần này nhiệm vụ đánh chết Huyền Diệp trong khảo hạch nội viện dùng Lữ Phong làm chủ đạo, hắn chỉ là phụ thuộc.
Vốn tưởng rằng có Lữ Phong sư huynh ra tay sẽ không có sơ sót, ai biết Huyền Diệp chẳng những không chết, Lữ Phong sư huynh không rõ tung tích nơi nào, có thể tưởng tượng phó tông chủ tức giận cỡ nào khi nhận được tin tức này..
- Tại sao Lữ Phong sư huynh lại mất tích? Chẳng lẽ hắn đã bị Huyền Diệp giết chết? Có lẽ không có khả năng, Huyền Diệp mới ngũ giai tam trọng, hắn làm sao có thể đánh chết Lữ Phong sư huynh, Lữ Phong sư huynh nhất định gặp phải Yêu Vương cho nên bất hạnh vẫn lạc.
Trần Kim thì thào lẩm bẩm.
Đến thời điểm này hắn vẫn không dám hoài nghi Lữ Phong là bị Diệp Huyền đánh chết.
- Giết chết Lữ Phong sư huynh của ngươi là ta!
Đột nhiên trong gian phòng có giọng nói vang lên.
- Người nào?
Trần Kim quá sợ hãi.
Phốc phốc!
Mật thất tu luyện dùng huyền thiết chế tạo thành, thập phần cứng rắn, lúc này có một bóng đen xuất hiện, vách tường mật thất bị cắt ra như đậu hủ.
Bá!
Một đạo nhân ảnh tiến đến.
- Huyền Diệp!
Trần Kim nhìn rõ bóng người, ánh mắt vô cùng kinh hãi..
- Không thể ngờ ngươi là người Huyền Cơ Tông, mỗi ngày đều cấp tin tức cho Huyền Cơ Tông.
Diệp Huyền nhìn trận bàn kỳ dị và nói một câu.
- Hừ, ngươi nói sai rồi.
Trần Kim phục hồi tinh thần lại, phẫn nộ nói ra,
- Nơi này là ký túc xá của ta, đệ tử xông loạn vào ký túc xá ngươi phải bị tội gì, Huyền Diệp, ngươi cho rằng ngươi gia nhập nội viện là muốn làm gì thì làm sao, còn không cút ra ngoài cho ta, nếu không ta sẽ báo đạo sư học viện.
Ký túc xá của đệ tử là nơi riêng tư của bọn họ, bất cứ đệ tử nào cũng bị nghiêm cấm xâm nhập ký túc xá trái phép, trong Lam Quang học viện có rất nhiều quy củ nhưng đây là quy củ nghiêm khắc nhất.
Một khi xuất hiện việc đệ tử xông loạn vào ký túc xá, nhẹ thì bị khu trục ra khỏi Lam Quang học viện, nặng thì đánh chết tại chỗ.
- Ngươi là gian tế Huyền Cơ Tông cũng dám nói đạo sư?
Diệp Huyền xùy cười một tiếng.
- Ngươi có chứng cớ gì.
Diệp Huyền vừa muốn nói chuyện, hắn nhìn thấy trận bàn có hàng chữ sáng lên.
- Trần Kim, trong khảo hạch nội viện đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì Huyền Diệp không chết, Lữ Phong không rõ tung tích? Nói!
Nhìn thấy tin tức xuất hiện, Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Hiện tại còn cần chứng cớ sao?
Bỗng nhiên ánh mắt Trần Kim như tro tàn gióng như buông tha chống cự,, sau một khắc hắn ngẩng đầu lên, đột nhiên hắn đánh một quyền vào trận bàn với tốc độ cực nhanh, quả thực làm người ta không kịp phản ứng.
Nhưng Diệp Huyền là ai, hắn đã sớm chú ý tới hành động của Trần Kim, bỗng nhiên thân ảnh hắn xuất hiện trước mặt Trần Kim và ngăn cản nắm đấm của hắn.
- Ngươi cũng muốn đùa nghịch thủ đoạn trước mặt ta sao?
Bỗng nhiên đồng tử Diệp Huyền biến hóa, trong mắt bắn ra hào quang mơ hồ.
- Thần linh đồng thị —— huyễn cấm chi nhãn!
Trần Kim cảm giác mình như lâm vào bóng tối, cảm giác sợ hãi không tên xuất hiện, cũng sinh ra trong nội tâm hắn, trong bóng tối hắn đang bị giam trong cái lồng, mà Huyền Diệp trước mặt chính là ma quỷ dùng roi da không ngừng quật lên người hắn.
Cảm giác thống khổ từ linh hồn làm gương mặt Trần Kim vặn vẹo, hắn giãy dụa thống khổ.
- Nói cho ta biết ngươi làm sao lợi dụng trận bàn liên hệ với Đoạn Thiên Lang.
Diệp Huyền dùng ngữ khí lạnh lẽo hỏi Trần Kim.
- Ngươi mơ tưởng biết được tin tức trong miệng ta.
Trần Kim cắn răng, vẻ mặt đầy dữ tợn.
- Hừ, gian ngoan mất linh. Tìm đọc thêm tại ⩵ T 𝗋UmT𝗋uyệ𝓃﹒v𝓃 ⩵
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, hồn lực lục phẩm kết hợp huyễn cấm chi nhãn công kích vào tinh thần Trần Kim.
Oanh!
Trùng kích tinh thần khủng bố làm cho Trần Kim lập tức mất đi ý thức.
Chờ thời điểm hắn tỉnh táo lại, hắn phát hiện Diệp Huyền đã thông qua trận bàn nói gì với người bên kia.
- Ngươi không phải hắn!
Đột nhiên trận bàn xuất hiện ánh sáng và nổ tung, phù văn phía trên trận bàn lúc này đã nứt vỡ không còn tồn tại nữa.
- Cả trận bàn bị hủy trong chốc lát.
- Ha ha, cho dù ngươi đạt được phương pháp sử dụng trận bàn cũng đừng mơ tưởng dạt được chút tin tức nào từ Đoạn phó tông chủ.
Trần Kim dữ tợn cười nói.
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Oanh!
Ảo ảnh hiện lên, Diệp Huyền đánh một chưởng vào đầu Trần Kim, đầu Trần Kim nổ tung và máu tươi bắn tung tóe
Trước khi chết Trần Kim dùng ánh mắt khó tin nhìn Diệp Huyền, hiển nhiên hắn không dám tin Diệp Huyền sẽ tru sát hắn.
Diệp Huyền cười cười lạnh lùng, hắn không có chút thương cảm nào với người Huyền Cơ Tông.
Hơn nữa hắn biết rõ, cho dù nói tin tức Trần Kim là gian tế cho đám người Thanh Phong đạo sư biết cũng không có kết quả gì, ngược lại sẽ bại lộ chính mình, nếu đã như vậy còn không bằng giết đi cho thỏa đáng.
- Ngược lại không nghĩ tới, đám người Đoạn Thiên Lang cảnh giác như vậy.
Nhìn trận bàn vứt bỏ trên mặt đất, Diệp Huyền lắc đầu.
Hắn vừa rồi dùng huyễn cấm chi nhãn đạt được phương thức liên lạc giữa Trần Kim và Đoạn Thiên Lang, lập tức giả mạo giọng điệu Trần Kim hỏi tin tức của đám người Đoạn Thiên Lang.
Hắn không ngờ đám người Đoạn Thiên Lang cảnh giác như vậy, còn không có trao đổi vài câu đã nhạy cảm và nhìn thấu mưu kế của hắn.
Thông qua trao đổi vừa rồi Diệp Huyền cũng không phải không thu hoạch được gì, hắn có thể biết rõ đám người Đoạn Thiên Lang tập kích Lam Quang học viện vào nửa tháng trước không có đi xa, mà là tiềm phục ở gần đó và mưu đồ Lam Quang học viện.
- Huyền Cơ Tông muốn đạt được cái gì trong Lam Quang học viện hay sao?
Diệp Huyền thì thào nói nhỏ, thu hồi trận bàn vứt đi, ngay sau đó hắn rời khỏi ký túc xá Trần Kim, thân ảnh của hắn giống như quỷ mị và biến mất trong bóng đêm.
Giờ phút này, tại khoảng cách Lam Quang học viện bên trên vạn dặm bên ngoài một tòa thành trì trong.
- Xem ra Lữ Phong và Trần Kim lúc này dữ nhiều lành ít.
Oanh phanh!
Một cái bàn dài trước người Đoạn Thiên Lang bị đánh nát.
- Đoạn phó tông chủ, tại sao có thể như vậy?
Đám người Cuồng Chiến đứng đối diện khó tin nói một câu.
Huyền Cơ Tông bọn họ có nhãn tuyến khác là việc bọn họ mới biết cách đây không lâu, lúc này mới kết thúc khảo hạch sinh tồn mà thôi.
Đồng thời bọn họ cũng nhận được tin tức, lúc này Lữ Phong tham gia khảo hạch sinh tồn cũng không trở về, mất tích thần bí.
Việc này làm bọn họ không dám tin tưởng.
Vì đánh chết Huyền Diệp, bọn họ âm thầm cung cấp cho Lữ Phong rất nhiều bảo vật.