Thân là luyện hồn sư, Diệp Huyền đối với trực giác của mình vô cùng tin tưởng, nếu cái cảm giác này vẫn còn tồn tại, như vậy sẽ giống như lúc trước hắn ở Vô Tận sơn mạch bị Lữ Phong nhìn chằm chằm vào vậy, tuyệt đối có chuyện gì đó sắp sửa phát sinh.
Bây giờ các thế lực lớn đều tụ tập ở Cổ Dương Thành, nếu như không làm rõ cỗ cảm giác này đến từ nơi nào. Như vậy trong lòng Diệp Huyền sẽ bất an.
- Nếu bên trong tòa phủ đệ này không có gì khác thường, như vậy ta phải đi tới trong thành xem một chút a.
Diệp Huyền đi một vòng ở trong phủ đệ, cũng không phát hiện ra cái gì đó. Cho nên hắn mới tìm tới Cát Phác Tử, nói rõ yêu cầu của mình.
Vốn Cát Phác Tử không muốn đáp ứng, dù sao bây giờ cách lúc hoà đàm diễn ra cũng chỉ còn có thời gian một tuần. Nếu Diệp Huyền ở trong Cổ Dương Thành bị người của Huyền Cơ Tông bắt đi, như vậy sẽ rất là nguy hiểm.
Thế nhưng cân nhắc đến chuyện Diệp Huyền không phải bình thường, sau khi nhiều lần cân nhắc, rốt cuộc Cát Phác Tử vẫn đồng ý.
Không có rời đi từ cửa chính, Diệp Huyền lặng lẽ đi tới hậu viện trong phủ đệ.
Hả?
Hắn khẽ cau mày, bởi vì hắn đã cảm giác ra được, dường như có một luồng huyền thức như có như không hiện lên.
- Xem ra có người đang giám thị nơi này.
Ánh mắt Diệp Huyền rơi vào trên một tòa tửu lâu cách tòa phủ đệ ở ngoài trăm thước, hắn hơi trầm tư, trong đầu tràn ra một luồng huyền thức, bao trùm chính mình vào, đồng thời cả người hóa thành một đạo lưu quang, trong nháy mắt đã lao ra khỏi phủ đệ, biến mất ở bên trong cỗ huyền thức như có như không kia.
Giờ khắc này, ở trong phòng một toà tửu lâu cách tòa phủ đệ trên trăm mét có hai hán tử trung niên đang uống rượu, huyền thức thỉnh thoảng đảo qua phủ đệ mà người Lam Quang học viện đang ở.
- Thật là, phó tông chủ đại nhân để chúng ta lúc nào cũng phải quan tâm tới phủ đệ của Lam Quang học viện, ta thật không rõ, nơi này có cái gì để quan tâm cơ chứ?
Một tên nam tử bên trái có chút oán hận nói.
- Mặc kệ a, phó tông chủ dặn dò thế nào thì chúng ta cứ việc làm thế đó là được.
- Nói cũng đúng, đến đến, uống rượu, chà chà. Ở đây giám thị cũng coi rất tốt, mỗi ngày đều được uống chút rượu, tháng ngày cũng rất tốt.
Đột nhiên, hai người cảm thấy bên trong huyền thức dường như có món đồ gì đó chợt lóe lên, chờ tới lúc bọn hắn ngẩng đầu nhìn lên thì lại không có lấy một bóng người.
- Ồ, vừa nãy có người đi ra ngoài hay không a?
Một người trong đó ngạc nhiên, nghi ngờ lên tiếng.
- Ta cũng đã cảm giác được.
Một gã võ giả khác cũng nhíu mày, hai người đi tới trước cửa sổ, thế nhưng mặc cho bọn họ tìm kiếm làm sao thì cũng không phát hiện ra được vị trí của bóng người kia.
- Làm sao bây giờ?
Hai người liếc mắt nhìn nhau, phó tông chủ có yêu cầu, bất luận người nào của Lam Quang học viện hành động cũng thông báo cho hắn biết. Thế nhưng lúc này ngay cả người ra ngoài bọn họ cũng không nhìn thấy, làm sao thông báo đây cơ chứ?
Nếu như để cho phó tông chủ biết hai người bọn họ bởi vì uống rượu mà để lỡ chính sự, sợ rằng bọn họ sẽ bị chửi cho xối máu đầ.u
Nghĩ đến thủ đoạn của phó tông chủ, hai người đều run run một cái.
- Khặc khặc, ta cảm thấy, vừa nãy có khả năng là ảo giác a. Bằng vào thực lực của ta tại sao có thể có người đi ngang qua mà không thấy rõ a.
Một người trong đó nghiêm mặt nói.
Sắc mặt tên còn lại khẽ nhúc nhích, cũng gật gật đầu nói:
- Ta cũng cảm thấy như vậy, nhất định là chúng ta nhìn lầm a.
- Đến, đến, tiếp tục uống rượu.
Hai người lại cầm chén rượu lên, tiếp tục uống rượu.
Ở một góc, Diệp Huyền dịch dung cho mình một chút. Rất nhanh, một công tử văn nhã nhìn qua có chút suất khí đi ra bên ngoài.
Diệp Huyền cũng không rõ ràng loại cảm giác nguy hiểm kia rốt cuộc là đến từ nơi nào, cho nên hắn chỉ tùy ý đi lại ở bên trong Cổ Dương Thành mà thôi.
Theo ngày song phương hoà ngày càng gần, võ giả bên trong Cổ Dương Thành cũng càng ngày càng nhiều, có vẻ rất là náo nhiệt.
Phóng tầm mắt nhìn ra ngoài, trong thành đâu đâu cũng có võ giả, hơn nữa trên căn bản tất cả đều là tứ, ngũ giai trở lên, ngoại trừ người địa phương ra, các võ giả cấp thấp ngoại lai hầu như khó có thể nhìn thấy.
Đây cũng là bởi vì năng lực tiếp đón của Cổ Dương Thành có hạn, các thế lực lớn đều có nhân viên khống chế nghiêm ngặt người vào thành cho nên mới tạo thành tình huống như lúc này.
Rất nhiều võ giả đều nhân cơ hội này lấy ra một chút bảo vật và vật liệu để trao đổi, cũng khiến cho Cổ Dương Thành hình thành vài thị trường giao dịch loại cỡ lớn.
Thậm chí ngay cả sàn đấu giá bản địa, mỗi ngày đều sẽ cử hành một lần bán đấu giá, thế nhưng vẫn là dòng người cuồn cuộn, cung không đủ cầu.
Diệp Huyền một mặt đi lại khắp nơi, một mặt đi làm quen bốn phía, loại cảm giác nguy hiểm nhàn nhạt kia. Cho dù bất luận hắn đi tới chỗ nào cũng vẫn quanh quẩn ở trong lòng hắn, dường như nó có ở khắp mọi nơi.
- Ồ.
Diệp Huyền vô thức cất bước theo dòng người, trong lúc bất tri bất giác đã đi tới trước một kiến trúc cực lớn.
Thứ hiện ra ở trước mặt hắn là một mảnh kiến trúc hùng vĩ, ở trung tâm của Cổ Dương Thành, có một loại khí tức tang thương.
Trước kiến trúc có vô số võ giả đi tới đi lui.
- Đây chính là hoàng cung của Cổ Dương đế quốc, căn cứ vào sách sử ghi chép, năm đó Cổ Dương đế quốc là thế lực hàng đầu lớn của Mộng Cảnh Bình Nguyên chúng ta. Kết quả bởi vì tàn bạo không liêm chính, làm việc sai trái, kết quả đã chọc giận mấy thế lực lớn khác thời đó, cuối cùng đã bị mấy thế lực lớn liên thủ tiêu diệt.
- Đáng thương a, đường đường là một đại đế quốc, trong khoảnh khắc đã biến thành tro bụi.
- Cho dù thế lực mạnh mẽ tới đâu, nếu như mất đi dân tâm, quay đầu lại cũng sẽ chỉ là công dã tràng mà thôi.
- Đi, chúng ta đi vào xem xem, hoàng cung của Cổ Dương đế quốc trước đó, hiện tại đã trở thành một điểm ngắm cảnh to lớn nhất trong Cổ Dương Thành. Có người nói chỗ tắm rửa năm đó của các phi tử Cổ Dương đế quốc cũng được bảo tồn lại hoàn hảo. Chúng ta qua xem một chút, khà khà, bây giờ tuy rằng giai nhân không còn, thế nhưng nhớ lại một hồi cũng có thể a.
Một võ giả ở trong hoàng cung này quan sát khắp nơi.
Diệp Huyền cũng đi theo dòng người tiến vào bên trong hoàng cung.
Trong kiến trúc này, nhiều năm qua đi, từ lâu đã không có ai sửa chữa, nhưng mấy ngàn năm trôi qua, chủ điện các nơi vẫn được bảo lưu hoàn chỉnh, trên mặt có điêu khắc long phượng, biểu lộ ra sự huy hoàng và hùng vĩ của Cổ Dương đế quốc năm đó.&