Đây là lần đầu tiên sau khi lên đại học, cô nổi giận với bạn cùng phòng.
Không hề nghi ngờ, hành động này rất trẻ con, giống như đứa nhỏ làm chuyện xấu chỉ để gây sự chú ý...
Nhưng cô cũng là vì bị ép tới vách núi nên mới bất đắc dĩ...
Tống Lễ ở bên ngoài cho đến khi trời tối. Cô ngồi ở vườn hoa bên đường, lấy di động trong túi ra, trên màn hình chẳng có cuộc gọi nhỡ nào, không có một thông báo nhắc nhở, vốn dĩ chẳng có ai tìm cô...
Cô mở trình duyệt web lên một lần nữa, tìm cụm từ “cảm giác tồn tại”, “Cuộc sống của bạn lại bị coi thường. Người bạn yêu nhất, khinh miệt bạn. Bạn tham gia, lại bị bỏ qua...”
Tống Lễ đọc đi đọc lại mấy câu đó vài lần, sau đó ấn trở về trang tìm kiếm. Nức nở và phát tiết cơn giận, sau đó rên rỉ đều rất nhàm chán. Mỗi một trang được lật xem, cô đều ghi lại những gì mình tìm được về “cảm giác tồn tại”. Nước mắt trên gò má được gió hong khô, lật đến trang cuối cùng, cô nhìn thấy một dòng chữ:
Tồn tại - - cửa hàng nhỏ giúp bạn đạt được cảm giác tồn tại, khiến mỗi người hữu duyên được thỏa mãn như ý...
Địa chỉ của cửa hàng ở mãi tận ngoại thành, nhưng cũng không tới mức quá hẻo lánh. Tống Lễ không phải kẻ mù đường, cô chọn chuyến xe buýt có cự ly gần nhất, đi đoạn đường vài trăm thước, tới một cửa hàng ở nơi tận cùng con hẻm nhỏ...
Cửa hàng này rất giống như một tiệm uốn tóc bỏ hoang, đơn sơ, cửa kéo bằng kính, một vài chữ nguệch ngoạc bằng sơn vô cùng bi ai, có thể nói là không hề có cảm giác tồn tại, nhưng trên cửa lại dán hai chữ chẳng hề phù hợp với khung cảnh nơi này, nét chữ màu đỏ được in đậm, “Tồn Tại”...
Đó là tên của cửa hàng nhỏ này...
Tống Lễ hít sâu một hơi, đẩy một bên cửa, bước vào.
Cửa hàng này quả nhiên đã từng là một tiệm uốn tóc, trong tiệm coi như gọn gàng sạch sẽ, bàn trang điểm được đặt theo thứ tự song song, dọc theo hai bên hành lang.
Tống Lễ đi qua từng chỗ một, cô nhìn thấy bản thân mình trong từng tấm gương...
Giống như là... có rất nhiều người y hệt như nhau đang nhìn chằm chằm vào cô...
(Tóm lại là vô số cái gương, mỗi cái gương phản chiếu bóng của cô nàng)
Có một người đàn ông ngồi trước chiếc bàn trang điểm cuối cùng, chơi điện thoại rất chăm chú, công cụ truyền tải thông tin thời hiện đại chẳng hề ăn nhập gì với dáng vẻ nho nhã, bộ quần áo thời dân quốc của anh...
Tống Lễ chỉ nhìn thấy một nửa mặt anh. Anh mang kính gọng tròn, hai chân bắt chéo...
Dáng ngồi vô cùng bướng bỉnh, tựa như con ngựa bất kham...
Bước chân của Tống Lễ chậm dần. Đứng ở khoảng cách hai thước với anh, cô chần chờ, mở miệng yếu ớt, “Ông chủ...?”
Người đàn ông xoay ghế 90 độ, đối mặt với Tống Lễ, “Phải, tôi là ông chủ, có chuyện gì không?”
Lúc mở miệng hỏi, chân mày anh khẽ nhướng lên.
“Tôi...” Tống Lễ lựa lời, “Tôi nghe nói chỗ này của anh... có thể giúp người khác tìm lại cảm giác tồn tại?”
“Không, phải là giúp người khác có được cảm giác tồn tại, có những người bẩm sinh đã không cảm giác được mình tồn tại, cho dù đi tìm cảm giác ấy cũng chỉ cảm thấy mình là kẻ vô hình, nhỏ nhoi, do đó mà cần bổ sung về sau...”
Người đàn ông đặt di động lên bàn, đứng dậy.
Tống Lễ cảm thấy anh cao hơn trong tưởng tượng của mình rất nhiều.
Cô hỏi, “Thế nào là bổ sung về sau? Dạy tôi cách trang điểm, phối đồ để xinh đẹp hơn ư? Hay là dạy tôi cách nói chuyện, làm việc, biến thành một người có thể khiến người khác vui vẻ?”
“Hừ...” Người đàn ông cười lạnh. Anh tháo mắt kính xuống, nâng vạt áo dài lên, chậm rãi lau tròng kính, “Cửa hàng của tôi không tới mức đó đâu.”
Anh đeo mắt kính, đẩy nó lên sống mũi, “Tôi có thể giúp cô giữ cái tôi của mình, đồng thời trở thành trung tâm của sự chú ý.”
“Làm sao có thể?!” Tống Lễ cao giọng, nói, “Trời sinh tôi là một người... Không có gì đặc biệt, tất cả mọi người sẽ chẳng nhìn nhiều... Có thể khiến họ không quên mất tôi... Tôi đã cảm ơn trời đất lắm rồi...”
“Cho nên, “ Người đàn ông tiến lại gần cô, chẳng hề kiên nhẫn, “Rốt cuộc thì cô muốn có được cảm giác tồn tại không? Không muốn thì đừng có đứng lì ở đây, phí thời gian lắ, mau cút cho tôi. Từ trước tới nay, tôi không có kiên nhẫn, thấy cô nhẫn nại lướt web, tìm mấy trăm trang mới tìm tới website của cửa hàng này, tôi mới chịu nói nhiều với cô như vậy.”
“Muốn! Nhưng mà... tôi thật sự không cần thay đổi bản thân mình sao?” Tống Lễ còn rất rối rắm, “Anh phiền chán như vậy làm gì... Tôi chỉ là tò mò, không thay đổi bản thân mà cũng có thể có được cảm giác tồn tại ư?”
“Có thể,“ Người đàn ông hạ thấp tầm mắt, khuôn mặt không biểu cảm nhìn về phía Tống Lễ, “Có điều, cô phải đưa thứ mà tôi cần tìm để trao đổi.”
“Cái gì?”
“Đợi sau khi cô bước ra khỏi cửa hàng này, tất cả mọi người sẽ bắt đầu chú ý tới cô, cô chỉ cần ghi chép lại cách mà bọn họ đối xử tốt với cô, dùng e-mail gửi qua cho tôi là được. Ngoài ra, cô có thể thu được rất nhiều quà tặng. Số quà đó sẽ được tổng kết, mỗi tuần, cô giao cho tôi một nửa. Ví dụ như như cô có 5000 món, tôi sẽ để cô giữ 2500. Tôi chỉ cần bấy nhiêu thôi.”
“Anh muốn bao nhiêu đó để làm gì?”
“Rõ ràng quá mà, quà tặng là tiền dùng để trao đổi, mua cảm giác tồn tại. Mức độ hảo cảm và chú ý của người nào đó với cô có thể truyền qua cho người kế tiếp,” người đàn ông đẩy gọng kính lên như một thói quen. Thoạt nhìn, trông anh rất giống một thầy giáo nho nhã thời dân quốc, “Nếu như cô có lòng tham, quên lãng vì nhiều nguyên nhân, trái với quy định, tôi sẽ thu lại cảm giác tồn tại mà tôi cho cô bất cứ lúc nào.”
“Nếu tôi không làm trái, anh có đột ngột thu lại không?”
“Trừ khi cô chết.” Người đàn ông nhìn cô.
Tống Lễ vẫn cảm thấy khó tin, “Tôi vẫn không thể tưởng tượng được.”
Người đàn ông nở nụ cười, búng tay một cái, TV treo trên tường đột nhiên bật sáng.
Anh ngửa mặt nhìn xem, để lộ đường nét chiếc cằm vững vàng, sáng sủa, “Cô ấy từng là khách hàng của tôi.”
Tống Lễ nhìn theo ánh mắt anh về phía chiếc TV, trên màn ảnh là kênh giải trí lớn nhất nước...
Giữa những tiếng hoan hô ồn ào, một cô gái có dáng người yểu điệu, thướt tha bước lên thảm đỏ trong bộ váy dài...
Ánh đèn flash không ngừng chớp nháy, cô ấy giống như một nàng tiên cá xinh đẹp đang bơi lội giữa dòng Ngân Hà...
Lúc này, Tống Lễ mới nhận ra người con gái kia, bởi vì cô ấy chụp ảnh thời trang trên tạp chí, hình cô ấy thường được bạn cùng phòng cô dán đầy khắp tủ quần áo.
Tên của cô ấy, cô nghe nhiều nên thuộc. Hằng ngày, vào những lúc nghỉ giữa giờ, nam sinh trong lớp cô sẽ bàn tán về cô ấy...
Bọn họ đều gọi cô ấy là nữ thần...
“Có gì quan trọng cần chú ý sao?” Đây là câu hỏi cuối cùng của Tống Lễ.
“Không có gì, nhưng tôi muốn nói cho cô biết, cảm giác tồn tại không phải chỉ có một mặt tốt, đồng thời còn có mặt xấu cùng tồn tại, cô có thể nhận những lời khen vô tận, nhưng cũng phải đối mặt với những lời chửi bới tương tự.” Người đàn ông đáp, lời nói vững vàng.
Ba phút sau, Tống Lễ nói lời từ biệt ông chủ, bước ra khỏi cửa tiệm...