Tôn Thượng

Phí Khuê và Phi Tuyết cũng coi như đệ tử cùng một lứa, lúc còn trẻ không ít lần bị Phi Tuyết coi khinh nhục nhã, bây giờ sống ba bốn mươi năm tuy rằng tu vi hay thân phận địa vị đều kém xa Phi Tuyết, nhưng có chỗ dựa lão già Hỏa Đức hắn cũng không sợ hãi.

Thấy hai người liếc xéo lẫn nhau ở đây, Cổ Thanh Phong không thèm để ý trực tiếp bước vào đại điện.

“Cổ Thanh Phong, ngươi thật sự muốn cạnh tranh thủ tích Thập nhị viện?” 

Nhân Đức trưởng lão hỏi một câu, thấy Cổ Thanh Phong nhún vai bộ dạng không quan tâm lão lại nói: “Lão hủ biết thân thể ngươi vô cùng mạnh mẽ, tiên nghệ cũng rất cao minh chỉ là cạnh tranh thủ tịch Thập nhị viện không hề đơn giản như vậy.”

“Không hề đơn giản như vậy?” Cổ Thanh Phong hơi chau mày hỏi: “Chẳng phải đã nói chỉ cần đánh bại một trong những vị thủ tịch Thập nhị viện là được rồi mà.”

“Nói thì như thế sự thật cũng đúng là như vậy.” Nhân Đức trưởng lão nghiêm nghị mà nói: “Chỉ có điều mỗi vị thủ tịch Thập nhị viện đều có tu vi cao thâm, tiên nghệ tinh vi thực lực cao cường vượt xa tưởng tượng của ngươi, lão hủ khuyên ngươi nghĩ kĩ rồi hãy làm.” 

“Ta đã nghĩ kĩ rồi báo danh lên đi.”

Nhân Đức trưởng lão còn muốn thuyết phục gì đó lại bị Cổ Thanh Phong cắt ngang: “Được rồi, không có bản lĩnh ta cũng không làm chuyện vô ích.”

“Chuyện này...” 

Nhân Đức trưởng lão có vẻ do dự lúc này Phi Tuyết chân nhân khinh thường nói: “Nhân Đức trưởng lão, nếu hắn đã không biết lượng sức mình như vậy ngài cần gì phải thuyết phục, nếu ngài không để hắn gặp thất bại hắn hoàn toàn không biết trời cao đất dày là gì.”

“Haiz...”

Nhân Đức trưởng lão thở dài một tiếng thất vọng lắc đầu không thuyết phục nữa, sau khi báo danh cho Cổ Thanh Phong đưa tới một cái ống thẻ nói: “Cạnh tranh thủ tịch Thập nhị viện, cần rút thăm quyết định.” 


Cổ Thanh Phong tiện tay rút một que trên đó viết thủ tịch Vũ Lam Viện.

“Thủ tịch Vũ Lam Viện? Đó không phải là Hoàng Diệu sao?” Âu Dương Dạ nhanh chóng chạy tới lo lắng nói: “Ôi, Cổ Thanh Phong ngươi thật sự muốn cạnh tranh thủ tịch Thập nhị viện? Thủ tịch Vũ Lam Viện là Hoàng Diệu, hắn có tu vi Trúc Cơ lục trọng đấy, mà trình độ võ công vô cùng lợi hại bốn loại võ công đều tu luyện đến cảnh giới Đỉnh Phong sáu chín thực lực rất mạnh!”

“Hoàng Diệu?” 

Cổ Thanh Phong cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nghĩ kĩ lại không khỏi bật cười nói: “Ngược lại là may mắn.”

“May cái gì mà may? Lời ta nói ngươi có nghe hay không tên kia ra tay rất ác độc.”

“Một thằng nhãi ranh thôi.” 

Cổ Thanh Phong cười cười, đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó hỏi: “Nghe nói chỉ cần trở thành thủ tịch đứng đầu Thập nhị viện là có thể trực tiếp vào Cửu điện?”

“Chuyện này... đúng là như vậy.” Mặc dù không biết Cổ Thanh Phong vì sao hỏi chuyện này Nhân Đức trưởng lão vẫn là trả lời chi tiết: “Sau khi trở thành thủ tịch đứng đầu Thập nhị viện, chỉ cần vượt qua trận thí luyện là có thể vào Cửu điện.”

Đệ tử thân truyền Cửu điện là đệ tử có thân phận cao nhất phái Vân Hà, vô cùng nghiêm ngặt chỉ có trở thành người đứng đầu thủ tịch Thập nhị viện mới có tư cách này mà đây chỉ là tư cách mà thôi, cũng không có nghĩa ngươi trở thành thủ tịch đứng đầu Thập nhị viện là có thể trở thành đệ tử thân truyền Cửu điện, còn phải vượt qua trận thí luyện mà trận thí luyện này vô cùng kinh khủng, lần trước thủ tịch đứng đầu Thập nhị viện là Mộ Tử Bạch Trúc Hữu Thải Sắc căn cơ cũng không vượt qua. 

Cổ Thanh Phong gật đầu lại hỏi: “Làm thế nào mới có thể trở thành thủ tịch đứng đầu Thập nhị viện?”

“Người trẻ tuổi, bây giờ đến thủ tịch Thập nhị viện ngươi cũng không phải thì đừng nghĩ tới thủ tịch đứng đầu.”


Nhân Đức trưởng lão lại thở dài một tiếng, trong lời nói dường như cảm thấy người trẻ tuổi trước mắt này thực sự quá cuồng vọng, cũng quá không biết trời cao đất rộng còn chưa trở thành thủ tịch mà đã nghĩ tới thủ tịch đứng đầu. 

Đây không phải cuồng vọng thì là cái gì.

Không phải không biết lượng sức thì là cái gì.

Phí Khuê đi qua giải thích: “Là như thế này, sau khi trở thành thủ tịch Thập nhị viện, sẽ có một cuộc xếp hạng thủ tịch người giành vị trí thứ nhất chính là thủ tịch đứng đầu.” 

“Xếp hạng thế nào?”

“Mười hai vị thủ tịch, rút thăm quyết đấu áp dụng hình thức thăng cấp.”

“Phiền toái như vậy?” Cổ Thanh Phong xoa cằm hỏi: “Nếu ta trực tiếp đánh bại thủ tịch đứng đầu lần trước không được sao?” 

“Cái này... Không hợp quy củ.”

Nghe hai người này nghị luận Âu Dương Dạ mới đầu có chút không rõ, cứ nghe như vậy cũng đoán ra được chút gì đó chỉ là không thể tin được hỏi: “Cổ Thanh Phong... ngươi có ý gì, ngươi sẽ không phải... sẽ không phải vẫn muốn đi cạnh tranh thủ tịch đứng đầu Thập nhị viện đấy chứ?”

“Chắc chắn là vậy.” 


“Ngươi... ngươi điên rồi?” Âu Dương Dạ trợn tròn mắt, nói: “Ngay cả thủ tịch Thập nhị viện ngươi cũng chưa làm mà đã bắt đầu nghĩ tới thủ tịch đứng đầu rồi?”

“Khinh thường ta phải không.” Cổ Thanh Phong lại móc ra một quả yêu quả Hồng Diệp gặm một miếng cười nói: “Cũng chỉ là một chức thủ tịch Thập nhị viện, một đám nhãi ranh mà thôi ta chỉ loáng một cái là có thể quật ngã bọn chúng nhỉ? Ha ha ha!”

Dứt lời, Cổ Thanh Phong liền cười khoái trá rời đi. 

Nhìn bóng lưng của Cổ Thanh Phong, chư vị trưởng lão ở đây không ai không lắc đầu thở dài thầm nghĩ người trẻ tuổi kia thực sự quá cuồng vọng, quá không biết trời cao đất rộng.

Cũng chỉ là chức thủ tịch Thập nhị viện?

Còn một đám nhãi ranh? 

Còn trong nháy mắt là có thể quật ngã bọn chúng?

Một người phải cuồng vọng cỡ nào mới dám nói những lời như vậy.

Thủ tịch Thập nhị viện chính là những thiên tài được tuyển chọn nghiêm ngặt từ hàng vạn đệ tử phái Vân Hà, Mộ Tử Bạch xếp hạng thứ nhất chính là Trúc Cơ cửu trọng, tu luyện sáu loại kiếm pháp tới cảnh giới Hoàn Mỹ bảy chín, mà lại là Trúc Thải Sắc căn cơ, thực lực cao cường không ai sánh bằng, mấy vị thủ tịch khác mặc dù không có Thải Sắc căn cơ, nhưng linh căn đều ở tam thải trở lên tu vi yếu nhất cũng là Trúc Cơ lục trọng, các loại trình độ tiên đạo đều vô cùng cao minh. 

Những vị thủ tịch Thập nhị viện xuất chúng như vậy trong mắt hắn chỉ là đám nhãi ranh? Còn trong nháy mắt là có thể quật ngã bọn chúng?

Chư vị trưởng lão ở đây không phải chưa từng thấy đệ tử cuồng vọng nhưng tên đệ tử cuồng vọng đến mức không biết trời cao đất rộng là gì ở trước mắt này vẫn là lần đầu gặp phải, huống chi tên nhãi này còn là một người trúc cơ thất bại cơ thể dị biến.

Chẳng phải là cơ thể có chút mạnh mẽ sao? 

Chẳng phải là tu luyện Viêm Lôi Thuật đến Đại Viên Mãn?


Thì có thể thế nào?

Suy cho cùng cũng chỉ là một tên phế nhân thôi, cho dù ngộ tính của hắn cao hơn nữa tu vi đời này cũng chỉ có thể định trước là dừng lại tại đây. 

Tất cả trưởng lão lắc đầu thở dài, ngay cả khuyên răn cũng chẳng muốn khuyên răn ngay cả chế giễu cũng chẳng muốn chế giễu thậm chí ngay cả nhìn thêm một cái cũng chẳng muốn nhìn, cảm thấy người trẻ tuổi này thực sự ngang ngạnh.

Âu Dương Dạ vốn định đuổi theo lại bị Phi Tuyết chân nhân ngăn lại.

“Đồ nhi, loại người này con vẫn để ý hắn làm cái gì?” Phi Tuyết chân nhân lạnh lùng: “Một tên phế vật không tự biết mình, một tên phế vật cuồng vọng đến không biết trời cao đất rộng một tên phế vật sống trong ảo tưởng chỉ biết khoác lác, con để ý đến hắn làm gì? Con đang lỡ dở thời gian của mình con biết không?” 

“Chuyện này... tiểu nha đầu Âu Dương sư phụ ngươi dù nói hơi nặng lời, nhưng cũng không phải không có lý.” Nhân Đức trưởng lão cũng đứng ra khuyên bảo: “Lúc đầu lão hủ không muốn tham gia chuyện riêng của ngươi chỉ là... người trẻ tuổi này có thể đầu óc có chút vấn đề, có lẽ là vì trúc cơ thất bại, nhất thời không thể nào tiếp nhận được sự thật, thần kinh bị kích thích nếu không làm sao có thể nói ra những lời không đứng đắn như vậy.”

Không tự mình biết mình?

Không biết trời cao đất rộng? 

Chỉ biết nói khoác?

Sống trong ảo tượng?

Thần kinh bị kích thích? 

Nói thật lòng, lúc Âu Dương Dạ ở Nhất Phẩm sơn trang cũng đã cho là như vậy chỉ là sau chuyện ở Hồng Diệp sơn cốc còn có thái độ của lão già Hỏa Đức đối với Cổ Thanh Phong, những lời nói kì quặc kia tất cả đều khiến Âu Dương Dạ cảm thấy nghi hoặc.

Nàng không cho rằng Cổ Thanh Phong không biết tự mình biết mình, cũng không cho rằng tên này cuồng vọng vô tri chỉ biết nói khoác, nhưng nếu nói tên này vì sao lại cuồng vọng như vậy dựa vào cái gì Âu Dương Dạ không biết, vấn đề này từ lúc nàng gặp Cổ Thanh Phong đã nghĩ không ra cho đến giờ vẫn nghĩ không ra như cũ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận