Tôn Thượng

Thật ngông cuồng!

Quá phách lối.

Mọi người tại đây không phải là chưa từng thấy đệ tử ngông cuồng, cũng không phải chưa từng gặp qua đệ tử phách lối nhưng muốn nói giống đệ tự trước mắt này ngông cuồng vô pháp vô thiên, phách lối không chút kiêng kỵ vẫn là lần đầu gặp phải. 

Không những khẩu xuất cuồng ngôn, thậm chí còn phẫn nộ chỉ tất cả trưởng lão trên đài cao nói cái gì nếu như không phục, cứ việc xuống đây?

Đây thật là ăn gan hùm mật gấu a!

Thấy một màn này, Âu Dương Dạ chỉ cảm thấy da đầu tê dại bị dọa tới mức hồn bay phách tán. 

Ngay cả Bí Khuê dưới đài cũng đều bị dọa khẽ run lên hắn không biết Cổ Thanh Phong là ai, cũng không biết là thân phận gì chỉ biết là người Hỏa Đức lão gia tử coi trọng khẳng định không hề tầm thường, nhưng dù như thế cũng không thể công khai khiêu khích trưởng lão Phái Vân Hà.

“Tiểu súc sinh, để mạng lại!”

Ở đằng xa Lý Tử Hoành buông xuống Lý Tranh thương thế thảm trọng, trong cơn giận dữ đánh thẳng tới. 

Lý gia tổng cộng có bốn vị công tử tu hành tại Phái Vân Hà, mà trong đó ba vị đều bị Cổ Thanh Phong đánh.

Khi Lý Sâm bị đánh, có Hỏa Đức ra mặt Lý Tử Hoành không có cách nào chỉ có thể chịu đựng.

Lúc Lý Xán bị đánh, là khảo hạch nội môn Nhân Đức trưởng lão ở đó hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. 

Bây giờ Lý Tranh lại bị Cổ Thanh Phong một cước đạp miệng mũi phun máu, làm trưởng bối Lý gia hắn không còn cách nào chịu đựng, điên cuồng vận chuyển linh lực trong cơ thể quơ hai tay, hai tay như móng vuốt hổ vồ tới.

Lý Tử Hoành chính là ngoại môn trưởng lão, mặc dù tư chất không cao nhưng tu luyện mấy chục năm, cũng dựng lên chân thân tính là một vị chân nhân, huống chi hắn là người Lý gia, ỷ vào tài lực Lý gia chèo chống, một thân linh lực có thể nói tu luyện phi thường thâm hậu, các loại võ công cũng đều tu luyện đến viên mãn thực lực rất là cường hãn.


Nói thì chậm, khi đó thì nhanh. 

Lý Tử Hoành mặt mũi tràn đầy dữ tợn, hai tay như móng vuốt hổ ẩn chứa các loại uy lực mạnh mẽ, trong nháy mắt mà tới.

“Chỉ dựa vào ngươi? Cũng muốn mạng của ta?”

Cổ Thanh Phong thần thái lạnh lùng, hai con ngươi vô cùng bá đạo lời nói cũng ngầm lửa giận, khi Lý Tử Hoành đánh tới hắn đưa tay ở giữa, mạnh mẽ đưa ra một quyền thế như kinh lôi, khí đóng sơn hà, như Thương Long ra biển một quyền phía dưới, tại chỗ đem võ công của Lý Tử Hoành đánh tan, quyền như lưỡi đao cũng không dừng lại, một quyền xuyên thấu mà đi trực tiếp đánh vào lồng ngực Lý Tử Hoành. 

Lý Tử Hoành oa một tiếng, miệng mũi phun máu lồng ngực xuất hiện một cái cái hố nhỏ, quần áo nát vụn phía sau lưng thình lình xuất hiện dấu vết nắm đấm rõ rệt.

Một quyền!

Lại là thuần túy một quyền! 

Không có bất kỳ linh lực gì.

Đánh tan võ công cường đại của Lý Tử Hoành, đánh nát bảo y phá tan linh lực hộ thể, đã thương tới chân thân.

Động tác liên tiếp như thế, đều trong nháy mắt sinh ra. 

Kết thúc à?

Chưa xong!

Ngay thời điểm Lý Tử Hoành bay tứ tung đi ra, Cổ Thanh Phong đạp mạnh một bước túm chặt cổ của hắn, giơ một bàn tay chụp tại đỉnh đầu hắn phịch một tiếng! Thất Khiếu của Lý Tử Hoành chảy máu. 

“Quỳ xuống!”


Tay nâng, chưởng rơi.

Phịch một tiếng, Lý Tử Hoành hai đầu gối quỳ xuống đất hắn máu me khắp người đã là chỉ có xuất khí không có tiến khí. 

Nhanh, quá nhanh, quá đột ngột!

Hung hãn! Quá hung hãn, quá điên cuồng!

Không có ai biết một màn này là như thế nào xảy ra, bởi vì tư duy của họ còn dừng lại tại trong nháy mắt vừa rồi Lý Tử Hoành đánh tới đó. 

Sau đó... sau đó liền không có sau đó.

Kết thúc.

Vừa đối mặt, một quyền. 

Lý Tử Hoành đã dựng thành chân thân, tu luyện mấy chục năm, linh lực thâm hậu võ công tạo nghệ cao minh đã quỳ gối nơi đó.

Sống hay chết, không có ai biết cũng không có người quan tâm vấn đề này.

Tất cả mọi người nhìn ngây người, đều nhìn trợn tròn mắt, suy nghĩ đều đọng lại, trong đầu đều là trống rỗng. 

Bọn họ cũng đều biết Cổ Thanh Phong trúc cơ thất bại sinh ra cơ thể dị biến, cũng đều biết thân thể loại này cường hãn sức lực vô cùng lớn.

Chỉ là không ai ngờ thân thể của hắn sẽ cường hãn đến mức độ này, sức lực sẽ lớn đến mức độ khó mà tin nổi như thế.


Không những có thể đè bẹp Mộ Tử Bạch, hộ thủ Thái Linh của Lý Tranh ngay cả Lý Tử Hoành lập qua chân thân, một thân linh lực thâm hậu vô cùng cũng bị hắn một quyền đánh tan. 

Không phải trưởng lão trên đài kiến thức nông cạn kì thật là một màn này quá mức kinh thế hãi tục, bởi vì sức mạnh của Cổ Thanh Phong đã vượt xa phạm vi hiểu biết của bọn họ thật giống như... giống như tận mắt nhìn thấy một con kiến đem một đầu voi giơ lên, khiến cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi cũng không thể lý giải.

Đúng thế.

Không thể tưởng tượng nổi, không thể nào hiểu được. 

Bọn hắn đều từng thấy thân thế dị biến, trên cổ tịch cũng có rất nhiều ghi chép liên quan tới thân thế dị biến nhưng sức mạnh của Cổ Thanh Phong bây giờ còn lớn hơn rất nhiều rất nhiều thân thế dị biến được ghi lại trên cổ tịch.

“A “

Lý Tử Hoành quỳ trên mặt đất như điên gào lên linh lực trong cơ thể như hồng thủy vỡ đê tuôn ra, hắn vừa muốn đứng lên lại bị Cổ Thanh Phong một tát đánh tan vô số linh lực tán loạn. 

“Cuồng đồ! Dừng tay “

Trên đài cao Phi Tuyết chân nhân, Quảng Nguyên chân nhân muốn xuất thủ ngăn lại chỉ là bọn hắn vừa muốn động thủ, một bóng người vèo đến xuất hiện bóng người kia vung tay lên một cái, hào quanh lấp lóa phịch một tiếng, đem Phi Tuyết chân nhân cùng Quảng Nguyên chân nhân ngăn lại.

Người đến là một vị lão già, thân mang áo bào xám, nhìn lôi thôi lếch thếch có vẻ hơi bẩn thỉu. 

Hai người định thần nhìn lại, hóa ra là Hỏa Đức trưởng lão.

“Hỏa Đức trưởng lão, ngươi...”

Quảng Nguyên giống như không nghĩ tới Hỏa Đức lại đột nhiên xuất hiện nhất thời không biết nên nói cái gì. 

Hỏa Đức cũng không để ý tới bọn hắn, mà nhìn Cổ Thanh Phong trên đài lại nhìn một chút Lý Tử Hoành máu me khắp người quỳ ở nơi đó, khóe miệng của hắn tự nhiên co lại hai lần trong lòng thầm nghĩ.

Trời đất, may mắn lão tử đến nhanh a!

Còn xém chút nữa là tàn tành bọn nhỏ! 


Nếu đến muộn chút nữa liền xảy ra chuyện lớn.

Cổ Thanh Phong từ trong Túi Trữ Vật móc ra một cái khăn tay xoa xoa máu trên tay, đột nhiên nhìn Hỏa Đức mới xuất hiện ngược lại không có bất ngờ gì, chỉ là không mặn không nhạt nói một câu: “Ngươi còn biết đường đến.”

Hỏa Đức vẻ mặt sắp khóc há hốc mồm, muốn nói cái gì muốn nói lại thôi, lắc đầu thở dài một tiếng: “Cổ tiểu tử a... Cổ Đại tổ tông a... ngươi... không thể... Haiz, được rồi... trở về rồi hãy nói đi.” 

Hỏa Đức nói một câu, khiến tất cả mọi người ở đây đều có chút không nghĩ ra cái gì gọi là trở về rồi hãy nói?

Cổ Thanh Phong này là đem ngoại môn trưởng lão Lý Tử Hoành đánh gần chết nha!

Chẳng lẽ cứ tính bỏ qua như vậy? 

Nghe Hỏa Đức muốn dẫn Cổ Thanh Phong rời đi, tất cả trưởng lão trên đài lập tức ngồi không yên dù sao Lý Tử Hoành cũng là ngoại môn trưởng lão quan trọng nhất hắn vẫn là người của Phong Ảnh Lý gia, bây giờ bị một vị đệ tử đánh bán sống bán chết, há có thể tính như vậy? Tất cả trưởng lão nhao nhao giận dữ mắng mỏ.

“Hỏa Đức, Cổ Thanh Phong này không biết lễ phép thái độ ác liệt, cực kỳ làm càn ngươi không thể...”

Mộc Đức trưởng lão đứng ra đang nói, lại bị Hỏa Đức ngắt lời hắn trừng mắt Mộc Đức, rất nghiêm túc nói ra: “Lão hai mù, tin ta đi thái độ Cổ tiểu tử đối với các ngươi đã coi như là khách khí rồi, còn nói gì cực kỳ làm càn? Hắn nếu như thực sự làm càn vậy có mà thành lớn chuyện rồi!” 

Nhân Đức trưởng lão cũng đứng ra nói ra: “Sư đệ, Lý Tử Hoành dù sao cũng là ngoại môn trưởng lão, Cổ Thanh Phong vừa động thủ đánh...”

Nhân Đức trưởng lão nói cũng thế còn chưa nói hết, cũng bị Hỏa Đức ngắt lời.

“Lý Tử Hoành tuy nói là ngoại môn trưởng lão, nhưng vừa rồi hắn động thủ trước ý đồ sát hại Cổ tiểu tử bây giờ bị đánh thành thế này, hoàn toàn là gieo gió gặt bão.” 

Hỏa Đức nhàn nhạt nói ra: “Sư huynh, ngươi chớ có lại mở miệng, chuyện này muốn nói không đúng cũng là các ngươi không đúng, thời điểm Lý Tử Hoành động thủ các ngươi vì sao không ngăn lại? Hiện tại là hắn bị Cổ tiểu tử đánh các ngươi nói Cổ tiểu tử không phải, nếu là Cổ tiểu tử bị hắn giết các ngươi sẽ nói cái gì?”

Hỏa Đức khiến Nhân Đức không cách nào phản bác.

Mộc Đức tức không nhịn nổi phẫn nộ quát: “Hỏa Đức trưởng lão, nhưng Lý Tử Hoành là người của Lý gia...” 

“Lý gia thì sao?” Hỏa Đức phất ống tay áo một cái sau đó rời đi khinh thường nói: “Lý gia nếu là tìm đến, để bọn hắn đến tìm lão tử được rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận