Tôn Thượng

Ngày hôm đó.

Âu Dương Phi Nguyệt đang bước nhanh đi.

Sắc mặt của nàng không tốt trên gương mặt xinh đẹp không còn tươi tắn, trong thần sắc đều là ngưng trọng dáng vẻ nặng nề tâm trạng có chút không tập trung. 

Hoàn toàn chính xác.

Lúc đầu nàng muốn thăm dò Cổ Thanh Phong, không nghĩ rằng thăm dò không thành ngược lại mình kì lạ hôn mê đi.

Nàng không biết vì sao Cổ Thanh Phong chống lại mê hồn thuật mà nàng đắc ý nhất, nhưng nàng biết mình vì sao lại hôn mê bởi vì bị mê hoặc. 

Chắc chắn là như vậy.

Chính bản thân nàng đã tu luyện mê hoặc thuật, tất nhiên rất rõ sau khi bị mê hoặc đầu nàng sẽ trống rỗng mà lúc nàng tỉnh lại chính là tình trạng như thế.

Mình không mê hoặc hắn ngược lại bị hắn mê hoặc? 

Hắn thi triển mê hoặc thuật lúc nào?

Vì sao mình không phát giác được gì cả?

Còn nữa sau khi bị mê hoặc tên kia đã làm gì? 

Không biết.

Âu Dương Phi Nguyệt không biết gì cả đầu đầy nghi hoặc, nàng muốn hỏi rõ ràng thế nhưng tìm khắp toàn bộ phái Vân Hà phái đều không tìm được Cổ Thanh Phong.

Rốt cuộc hắn là ai? 


Người luân hồi chuyển thế?

Không!

Trên người hắn không có một chút xíu hơi thở của người luân hồi chuyển thế vốn có. 

Nhưng nếu như không phải người luân hồi chuyển thế, sao hắn với lão già Hỏa Đức kia không biết lớn nhỏ còn lúc Lý gia tìm tới cửa lão gia tử nói những lời kia, hay lúc tại đài thí luyện lão gia tử nói lời nói hắn càn rỡ sẽ hành thiên hạ đại sự.

Người kia chắc là ngưới quen cũ của lão gia tử, mà quan hệ lại vô cùng tốt có thể trước kia còn là đại nhân vật.

Nếu không phải như thế, sao lão gia tử có thể nói ra lời này. 

Nhưng đáng chết!

Hắn căn bản không phải người luân hồi chuyển thế.

Không có tu ra Kim Đan, lại trúc cơ thất bại không thể mãi mãi thanh xuân. 

Không nghĩ ra!

Nghĩ không hiểu, cũng nghĩ không thông!

Nhưng có một điểm có thể khẳng định, tên họ Cổ kia không tầm thường mà lại từ những lời nói của lão gia tử hắn vô cùng có thể chính là sự tồn tại kinh khủng. 

Nghĩ tới đây, Âu Dương Phi Nguyệt không khỏi lo lắng cho cháu gái của mình Âu Dương Dạ.

Lòng tò mò của tiểu nha đầu rất mạnh, tìm Cổ Thanh Phong giả trang Xích Viêm công tử nàng vừa thấy đã yêu thì cũng thôi đi, nếu bởi vì làm giả hoá thật vậy thì không xong rồi, có trời mới biết rốt cuộc tên họ Cổ kia là người kinh khủng thế nào, nhất là nhớ tới lão gia tử nói nếu như hắn làm càn chính là thiên hạ đại loạn.

Âu Dương Phi Nguyệt thực sự không tưởng tượng ra được, sự tồn tại kinh khủng như thế nào mới có thể khiến lão gia tử nói ra những lời này. 


Càng nghĩ Âu Dương Phi Nguyệt càng sợ nhất định phải khiến tiểu nha đầu rời xa Cổ Thanh Phong.

Cách càng xa càng tốt, dù cho không rời đi sau này cũng sẽ không đối nghịch với hắn.

Trên thực tế Âu Dương Phi Nguyệt nói không sai, cháu gái của nàng lòng tò mò của Âu Dương Dạ rất nặng. 

Từ khi ở sơn trang Nhất Phẩm tận mắt nhìn thấy Cổ Thanh Phong đàn không ca khúc Bích Hải, nàng đã bắt đầu tò mò thân phận của Cổ Thanh Phong, sau đó chuyện xảy ra ở Hồng diệp sơn cốc, còn thái độ của lão gia tử đối với hắn còn nội môn khảo hạch, còn có trước đây không lâu tranh đoạt tịch, vân vân... Một loạt chuyện này khiến lòng tò mò của Âu Dương Dạ càng lúc càng tăng cao.

Nghiêm trọng đến căn bản là không có cách tập trung tinh thần của mình, đối sự chuyện gì cũng không có hứng có đôi khi đang tu luyện cũng sẽ thất thần ngay cả mơ thỉnh thoảng cũng sẽ mơ thấy.

Âu Dương Dạ cảm thấy mình sắp điên rồi. 

Nhưng càng khiến nàng sụp đổ chính là sư phụ hoàn toàn cấm túc nàng không cho phép ra ngoài.

Nếu chỉ như thế, còn chưa đến mức khiến Âu Dương Dạ sụp đổ.

Thật ra hai ngày này Phi Tuyết chân nhân thường xuyên vô tình cố ý dẫn Chung Thiên Ưng đến đây, mà mỗi lần đều kêu nàng tiếp đón điều này khiến tiểu nha đầu rất phiền muộn, không tiếp sư phụ sẽ giận. 

Giờ này khắc này sư phụ của nàng Phi Tuyết chân nhân đang khiển trách.

“Dạ Dạ, sư phụ vất vả lắm mới mời được Thiên Ưng tới con lại luôn hững hờ với người ta con biết Thiên Ưng rất không vui hay không.”

Âu Dương Dạ ngồi tại trong lương đình, ôm đầu bịt lấy lỗ tai nàng tuyệt không muốn nghe. 

Nhìn bộ dáng này Phi Tuyết chân nhân lãnh ngạo vừa tức vừa giận lại thất vọng đúng lúc này một cô gái đi đến.

Khuôn mặt xinh đẹp, dáng vóc xinh đẹp ánh mắt tươi tắn, một bộ váy lụa mỏng toàn thân phong tình thấu người.


Không phải Âu Dương Phi Nguyệt là ai. 

“Cô cô.”

Trông thấy Âu Dương Phi Nguyệt, Âu Dương Dạ cũng nhịn không được uất ức trong lòng chạy nhào vào ngực Âu Dương Phi Nguyệt lập tức khóc ồ lên.

“Phi Tuyết, ngươi làm gì cháu gái ta làm sao để nó khóc thành dạng này?” 

Phi Tuyết chân nhân hừ lạnh một tiếng không để ý đến.

“Cô cô, sư phụ... Sư phụ luôn dẫn Chung Thiên Ưng đến đây... kêu con tiếp đón... con thật sự rất phiền.” Âu Dương Dạ nói hết uất ức trong lòng ra, Âu Dương Phi Nguyệt nghe thấy rất tức tối lau nước mắt cho tiểu nha đầu chất vấn: “Ta nói này Phi Tuyết, ngươi bắt đầu kéo thuyền làm mai từ lúc nào vậy.”

“Ta cũng muốn tốt cho Dạ Dạ thôi!” Phi Tuyết chân nhân thần sắc đạm mạc ngạo nghễ nói: “Trúc của Thiên Ưng chính là thải sắc căn cơ, lập lại là thải sắc chân thân, có được song thải thủ hộ tu vi cũng đã đạt chân thân cửu trọng cảnh. Giống Thiên Ưng chi long này rất nhiều gia tộc đều nhìn chằm chằm đó, ta có lòng tốt muốn tác hợp Thiên Ưng và Dạ Dạ. Không nghĩ tới...” 

“Song thải thủ hộ có gì hay ho, chân thân cửu trọng cảnh thì sao? Dạ Dạ không thích ngươi ép buộc nó làm cái gì!”

“Hiện tại nàng còn nhỏ, ta cũng vì muốn tốt cho nàng mà thôi.”

“Sư phụ... Con biết người muốn tốt cho con!” Mặt mũi Âu Dương Dạ tràn đầy uất ức lau nước mắt nói: “Nhưng con thật sự không có cảm giác với Chung Thiên Ưng, con không thích hắn sao người ép buộc con.” 

“Không có cảm giác?” Phi Tuyết chân nhân hừ lạnh một tiếng, trầm mặt khiển trách: “Nhìn Thiên Ưng không có cảm giác chẳng lẽ con có cảm giác với tên phế vật họ Cổ kia sao? Phi Nguyệt ngươi tới đúng lúc lắm, cháu gái ngoan của ngươi đã đáp ứng ta đoạn tuyệt tới lui vơi tên họ Cổ kia từ lâu rồi, nhưng hiện nó vẫn còn mê muội cả ngày cơm nước không vào luôn muốn chạy về sau núi.”

Nghe vậy, trong lòng Âu Dương Phi Nguyệt hơi hồi hộp một chút lo lắng hỏi: “Thật sự có chuyện này sao?”

“Con đâu có... Cô cô, con căn bản không có ý gì khác, cô cô biết Cổ Thanh Phong căn bản không phải Xích Viêm công tử mới đầu hắn chỉ là giúp con, sau đó đắc tội Lý gia con lo lắng an nguy của hắn... Cho nên mới...” 

“Đến bây giờ còn dám giảo biện, xem ra thật sự ngươi mê muội tên phế vật họ Cố kia không nhẹ.”

Phi Tuyết chân nhân đang nói, Âu Dương Phi Nguyệt cắt lời nói: “Chuyện của Cổ Thanh Phong tạm thời không đề cập tới, nhưng dù thế nào đi nữa ngươi cũng không thể ép buộc Dạ Dạ làm chuyện nó không thích.”

“Ta nói rồi vì muốn tốt cho Dạ Dạ, mà...” 

Phi Tuyết chân nhân vừa mở miệng bị Âu Dương Phi Nguyệt cắt đứt lần nữa: “Tốt cái con khỉ! Phi Tuyết, đừng cho là ta không biết ngươi tính toán cái gì ngươi làm chuyện của mình đừng kéo cháu gái ta vào.”


Âu Dương Phi Nguyệt biết Phi Tuyết là người của Thủy Đức, cũng biết Thủy Đức muốn đẩy Chung Thiên Ưng lên chưởng trữ đệ tử, đồng thời nàng cũng có thể đoán được sở dĩ Phi Tuyết chân nhân tác hợp Âu Dương Dạ và Chung Thiên Ưng đơn giản là nghĩ tương lai nếu Chung Thiên Ưng làm chưởng môn, vậy Âu Dương Dạ chính là chưởng môn phu nhân, Âu Dương Dạ là sư phụ thân phận địa vị tất nhiên cũng tăng theo, đến lúc đó làm Nghị sự trưởng lão tuyệt đối không có vấn đề.

“Phi Nguyệt, ngươi có ý gì! Ta là sư phụ của Dạ Dạ chẳng lẽ ta sẽ hại nó hay sao?” 

“Ý của ta là gì thì trong lòng ngươi hiểu rõ.” Sắc mặt Âu Dương Phi Nguyệt băng lãnh nhìn chằm chằm nàng trầm giọng nói: “Nể mặt ngươi là sư phụ Dạ Dạ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi tốt nhất đừng lội vũng nước đục chưởng trữ kia, Cổ Thanh Phong kia không phải người bình thường càng không phải là người ngươi có thể trêu chọc!”

“Không phải người ta có thể trêu chọc? Ha ha ha!” Phi Tuyết chân nhân khinh thường nói: “Hắn không phải chỉ là một tên phế vật trúc cơ thất bại thôi sao!”

“Phế vật trúc cơ thất bại?” 

Lúc này trên gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Phi Nguyệt lạnh lùng như băng nhìn chằm chằm Phi Tuyết chân nhân ánh mắt cũng cực kỳ bất thiện nói: “Nếu hắn là phế vật trúc cơ thất bại, có thể một cước đánh tan thải linh thủ hộ của Lý Tranh? Nếu hắn là phế vật trúc cơ thất bại có thể đánh phế Lý Tử Hoành trong mấy chưởng? Nếu hắn là phế vật trúc cơ thất bại, dám ở trên đài thí luyện khinh thường các ngươi? Nếu hắn là phế vật trúc cơ thất bại Hỏa Đức lão gia tử sẽ khách sáo với hắn như vậy? Dùng đầu óc của ngươi suy nghĩ kỹ một chút đi!”

“Hắn đánh bại Mộ Tử Bạch thì sao? Đánh phế Lý Tử Hoành thì sao?” Phi Tuyết chân nhân cười lạnh nói: “Đối mặt Lý Võng thiên tài chân chính này không phải hắn sợ đến đi ra cũng không dám sao? Hừ! Phế vật mãi mãi cũng là phế vật hắn cũng chỉ dám ức hiếp đệ tử như Mộ Tử Bạch thôi.”

Âu Dương Phi Nguyệt ha ha cười to, sau đó trừng mắt nhìn Phi Tuyết ngưng tiếng nói: “Vì sao Cổ Thanh Phong không ứng chiến ta không biết, nhưng có một điểm ta cùng khẳng định muốn nói cho ngươi tuyệt đối hắn không sợ!” 

“Thật sự là trò cười, nếu không sợ vì sao hắn không dám ra? Ngay cả Lý Võng cũng không dám ứng chiến sao có thể đánh đồng với Thiên Ưng chứ.”

Phi Tuyết chân nhân nói, mà Âu Dương Phi Nguyệt đã lười nhác nghe tiếp trực tiếp quăng ba chữ: “Gái điếm thúi!” Dứt lời, kéo Âu Dương Dạ xoay người rời đi!

“Ngươi dám mắng ta? Âu Dương Phi Nguyệt! Đứng lại cho ta!” Phi Tuyết chân nhân trong cơn giận dữ, trong nháy mắt lách mình đi qua trừng hai mắt, nhưng cũng không dám động thủ bởi vì nàng biết mình không phải là đối thủ của Âu Dương Phi Nguyệt hít sâu một hơi nói ra: “Đừng tưởng rằng ngươi tu vi cao là rất đáng gờm, ngươi đừng quên phụ thân ta là ân nhân của Âu Dương gia các ngươi!” 

“Cũng bởi vì lão tử ngươi là ân nhân Âu Dương gia chúng tôi, cho nên Dạ Dạ mới có thể bái gái điếm thúi như ngươi làm sư phụ, cũng bởi vì lão tử ngươi là ân nhân của Âu Dương gia chúng ta hôm nay cô nãi nãi mới không động thủ đối với gái điếm thúi như ngươi, không phải ngươi cho rằng ngươi là cái gì! Cút đi!”

Âu Dương Phi Nguyệt vung tay lên đầy Phi Tuyết sang một bên tại chỗ.

“Âu! Dương! Phi! Nguyệt!! Ngươi dám động thủ với ta!” 

Âu Dương Phi Nguyệt dừng bước quay người, một đôi mắt câu hồn đoạt phách sát ý vô hạn, chỉ vào Phi Tuyết khiển trách quát mắng: “Ra tay với ngươi là nhẹ, làm lão nương phát bực đánh chết ngươi đó gái điếm thúi.”

“Âu Dương Phi Nguyệt! Ngươi chờ lấy... Ta nhất định sẽ đem chuyện này nói cho phụ thân ta... Ta nhất định...”

“Lão tử ngươi? Ha ha ha! Nếu ngươi lại tham gia tranh đoạt chưởng trữ phái Vân Hà, đến lúc đó ngay cả lão tử ngươi có thể sống hay không cũng là vấn đề! Nói cho ngươi biết Phi Tuyết, hôm nay nể mặt lão tử ngươi từng có ơn với Âu Dương gia chúng tôi, lão nương cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng không nên tham gia vị trí tranh đoạt chưởng trữ, Cổ Thanh Phong kia là người ngươi không thể trêu vào, lão tử ngươi cũng không thể trêu vào cả nhà ngươi cũng không thể trêu vào! Có bao xa cút bao xa, đừng để đến lúc đó chết cũng không biết lý do như thế nào!” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận