Tôn Thượng

“Cổ Thanh Phong, ngươi còn dám ra đây!”

Lý Võng đứng ở trên chuôi kiếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cổ Thanh Phong tức giận gằn giọng quát từng chữ: “Ta đã nói nếu ngươi không dám ứng chiến, ở phái Vân Hà ta gặp ngươi lần nào sẽ đánh ngươi lần đó!”

“Đúng là đã rất lâu rồi không nghe thấy người khác nói với ta câu này.” Cổ Thanh Phong bỗng dưng cảm thấy tức cười, cũng rất là buồn cười có chút hào hứng nhìn Lý Võng hỏi: “Sao nào, vậy ngươi định chuẩn bị động thủ ở đây?” 

Phí Khuê ở bên cạnh, yên lặng cúi đầu lén nhìn Cổ Thanh Phong, hôm qua những lời lão gia tử nói đến bây giờ còn đang xoay chuyển trong đầu hắn, nói là nếu có kẻ đui mù nhất định phải giải quyết trước khi Cổ Thanh Phong nổi giận, bây giờ có một tên đui mù xuất hiện, Phí Khuê không biết mình có nên động thủ hay không cũng không nhìn ra Cổ Thanh Phong có phải đang nổi giận hay không.

Lý Võng nhảy từ trên cự kiếm xuống dưới đi qua, đứng trước mặt Cổ Thanh Phong vẻ mặt dữ tợn, hai mắt trợn trừng lạnh lẽo gầm lên: “Ngươi cho rằng ta không dám?”

“Đại gia ta có việc quan trọng muốn làm cút sang một bên.” 

Cổ Thanh Phong không thèm để ý giơ tay đánh ra một bạt tai, vỗ lên đầu Lý Võng.

Một bạt tai này của hắn quả thực lợi hại, vừa vung ra một cái cổ Lý Võng lập tức “răng rắc” một tiếng, tiếng xương cốt gãy lìa khi đầu lặt ngang trên cổ, người cũng ngã lăn ra đất.

Có lẽ là không ngờ Cổ Thanh Phong lại bất ngờ động thủ, càng không ngờ tới Cổ Thanh Phong chỉ thuận tay vung ra một bạt tai lại có lực đạo lớn như vậy, không chỉ đánh Lý Võng bầm giập miệng mũi phun máu, thậm chí có vẻ xương cổ Lý Võng cũng gãy cả rồi. 

Một màn này xảy ra quá nhanh, quá đột ngột!


Nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Nhất là Phí Khuê, hắn vẫn còn đang do dự sao Cổ Thanh Phong lại động thủ mà không có dấu hiệu báo trước nào, điều này khiến hắn sững sờ. 

Không chỉ mỗi hắn sững sờ, còn có Âu Dương Phi Nguyệt ở bên cạnh hoàn toàn bị một màn xảy ra bất ngờ này hù dọa, hắn thực sự ngờ Cổ Thanh Phong chỉ đánh ra một bạt tai đã khiến Lý Võng gãy cổ.

“Võng nhi!”

“Rầm rầm rầm”, bốn năm bóng người trên đài cao chạy đến. 

Người Lý gia không chỉ có Lý Tử Hoành đảm nhiệm chức vị quan trọng ở phái Vân Hà, ngoài ra còn có ba vị chấp sự, cùng hai vị khách khanh hôm nay bọn họ đều tới, lúc này trông thấy Lý Võng bị đánh ngã bất ngờ, ba vị chấp sự và khách khanh của Lý gia đều cuống cuồng chạy đến, Quảng Nguyên chân nhân cũng xông tới quát to: “Đồ đệ to gan!”

Vù!

Nhân Đức trưởng lão thả người vọt lên, uy vũ hét lớn. 

“Không được làm càn!”

Nhân Đức trưởng lão ra mặt, lập tức áp chế người Lý gia.


Người Lý gia nhanh chóng xem xét thương thế của Lý Võng, vừa kiểm tra sắc mặt ai cũng rất khó coi, quả nhiên Lý Võng đã gãy cổ. 

“Tên tiểu tử thật ác độc!”

"Nhân Đức trưởng lão, kẻ này thừa dịp lúc cháu của ta không có phòng bị ra tay đánh lén, không thể cứ bỏ qua như vậy được.”

Nhân Đức trưởng lão nhìn thương thế của Lý Võng một chút, thầm giật mình lại quan sát Cổ Thanh Phong, mà hắn sau khi đánh ra một bạt tai lại giống như người ngoài cuộc, đi đến đài cao ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc một cái, dường như mọi chuyện xảy ra ở đây không liên quan đến hắn. 

Lời Hỏa Đức nói hôm qua, không chỉ luẩn quẩn ở trong đầu Phí Khuê, mà cũng luẩn quẩn trong đầu Nhân Đức trưởng lão.

Biết Cổ Thanh Phong không bình thường, thậm chí có lẽ còn kinh khủng hơn cả trong tưởng tượng.

Nhân Đức trưởng lão cũng không dám nói gì thêm chỉ nói với đám người Lý gia: “Mọi chuyện chờ khảo hạch thí luyện kết thúc rồi nói sau.” 

“Thả ta ra! Ta muốn giết hắn!”

Lý Võng mặc dù gãy cổ, nhưng so với sự đau đớn thì nỗi căm giận trong lòng hắn càng mãnh liệt hơn, cố nén cảm giác đau đớn, thả người vọt lên, quanh người tỏa ra ảnh sáng rực rỡ chói lóa như ngọn lửa đang bừng cháy, hắn nhảy lên phi kiếm trong cơn giận dữ phóng về phía Cổ Thanh Phong.

“Lui xuống!” 


Nhân Đức trưởng lão giơ tay lên bấm Linh quyết, ánh sáng lấp lóe pháp thuật huyền diệu giống như mạng nhện bao vây Lý Võng ở giữa không trung.

Cho dù Lý Võng tu vi là Chân Thân lục trọng, cũng có song thải bảo vệ, thực lực vô cùng dũng mãnh nhưng đối mặt với cao thủ Kim Đan tu luyện hơn tám trăm năm như Nhân Đức trưởng lão, hắn sao có thể là đối thủ một đạo pháp thuật vững chắc kìm hãm Lý Võng không thể nhúc nhích.

“Nhân Đức trưởng lão, Cổ Thanh Phong ra tay đánh lén vì sao ngài muốn cản ta!” 

Lý Võng chật vật vô cùng, khóe miệng còn rỉ máu thẹn quá hoá giận, nghiêng đầu mặt mũi tràn đầy vẻ dữ tợn, giống như ác quỷ, giận dữ quát: “Hắn thừa dịp ta chưa sẵn sàng, ra tay đánh lén hôm nay ta nhất định phải giết hắn!”

Nỗi đau đớn không là gì với Lý Võng, hắn có thể chịu đựng, điều khiến hắn không thể nhẫn nhịn chính là thể diện, trước mặt nhiều người như vậy, bị một tên phế vật Trúc Cơ thất bại đánh gãy cổ, hắn hoàn toàn không thể chịu đựng nỗi nhục nhã nhường này!

Trên đài thí luyện, Cổ Thanh Phong thấy đám người đang ầm ĩ thì hơi mất kiên nhẫn hờ hững nói: “Nhân Đức trưởng lão, ngươi chớ có ngăn cản để hắn tới.” 

Nghe xong lời này, Phí Khuê cảm thấy kinh hãi không biết công tử có ý gì.

Nhân Đức trưởng lão khi nghe xong câu nói này, thần sắc cũng hơi đổi nhớ tới lời của Hỏa Đức, nói Cổ Thanh Phong một khi tức giận đối phương không chết cũng phải tàn phế, nghĩ đến đây lão vội vàng nói: “Cổ... Cổ Thanh Phong, vẫn là khảo hạch trước đi.”

“Chẳng phải nói vượt qua khảo hạch còn phải đấu với một vị đệ tử thân truyền Cửu điện sao.” Cổ Thanh Phong đứng yên trên đài thí luyện, vẻ mặt lạnh nhạt ánh mắt vô cùng bình tĩnh, giọng điệu cũng không nghe ra bất cứ sắc thái tình cảm nào, giống như đang nói chuyện với một người bạn: “Đúng lúc, vậy chọn hắn đi.” 

Nhân Đức trưởng lão có chút khó xử nói: “Cái này không hợp quy củ, trước hết vượt qua khảo hạch thí luyện mới có thể đấu với đệ tử thân truyền Cửu điện.”

“Quy củ là con người đặt ra, trước tiên ta đấu với một vị đệ tử thân truyền Cửu điện, sau đó lại vượt qua khảo hạch không giống nhau sao.”


“Cái này...” 

Nhân Đức trưởng lão không biết đáp lại thế nào.

Giọng nói bình thản kia của Cổ Thanh Phong, quả thực khiến mọi người ở đây cảm thấy không hiểu, giọng nói hờ hững giống như không bận tâm đến Lý Võng, đúng vậy dù là một chút xíu cũng không có, thật giống như Lý Võng chỉ là một con kiến trong mắt hắn, hắn muốn bóp thế nào thì bóp.

Không sai, chính là loại giọng điệu này. 

Ai cũng nghe ra.

Lý Võng dĩ nhiên cũng nghe ra, hắn vốn đang thẹn quá hóa giận thở phì phò gầm lên: “Cổ Thanh Phong! Nếu không phải ngươi ra tay đánh lén, ngươi cho rằng ngươi có thể đả thương ta?” Khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ dữ tợn, tỏa ra song thải bảo vệ bản thân, điên cuồng vận chuyển linh lực, vung cự kiếm muốn thoát khỏi pháp thuật Nhân Đức trưởng lão ngạo mạn quát: “Ta Chân Thân lục trọng, có song thải bảo vệ chỉ bằng ngươi mà cũng ảo tưởng đả thương ta!”

“Trước tiên đấu? Sau thí luyện? Đúng là khẩu khí lớn!” Phi Tuyết chân nhân đứng lên khinh thường nói: “Nhân Đức trưởng lão, nếu Cổ Thanh Phong đã yêu cầu như vậy, vậy thì đáp ứng hắn luôn đi ta chính là muốn xem xem nếu hắn không ra tay đánh lén, dựa vào cái gì làm lung lay song thải bảo vệ của Lý Võng!” 

Quảng Nguyên cũng đứng ra nói: “Không sai! Nhân Đức trưởng lão, hôm nay nếu ta đã thay mặt sư phụ Kim Đức trưởng lão của ta đến xét duyệt, cũng có tư cách đưa ra ý kiến nếu Cổ Thanh Phong đã muốn đấu với đệ tử thân truyền Cửu điện, vậy thì để cho hắn đấu!”

Mộc Đức trưởng lão vân vê chòm râu trên cằm hừ lạnh một tiếng nói: “Tên đệ tử nhỏ nhoi, lại cuồng vọng như vậy cơ thể dị biến suy cho cùng vẫn là cơ thể dị biến, nếu như không cho hắn nếm mùi thất bại sợ là không biết trời cao đất rộng.” Bất chợt người Lý gia cũng đều đứng ra ủng hộ.

Cổ Thanh Phong hơi cau mày, ánh mắt u ám lướt qua khuôn mặt từng người Phi Tuyết, Quảng Nguyên, Mộc Đức cùng người Lý gia, sau đó rơi vào trên người Nhân Đức trưởng lão trầm giọng nói: “Để hắn đến đây đi.” 

“Cái này...”

Nhân Đức hơi do dự, sau đó phất tay giải khai pháp thuật đang vây quanh người Lý Võng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận