Convert: Truyenaudio
Edit: Antelyly Duong
Beta: yingying
—-----------------------------------------------------
"Được ạ! Chị yên tâm đi, em là con trai mà mà, nhất định sẽ bảo vệ cha mẹ thật tốt!" Trong khoảng thời gian Ngu gia nhận nuôi Ngu Mễ, Ngu phụ cùng Ngu mẫu đều tận lực giảm đi lượng công việc, ở nhà bồi đắp tình cảm với thằng bé.
Ngu Mễ rất thích gia đình mới này, có chị gái xinh đẹp, cũng có cha mẹ yêu thương dạy dỗ hắn.
"Gạo kê giỏi quá!" Ngu Ái mỉm cười, Gạo Kê là đứa trẻ mà cô cùng bố mẹ mới nhận nuôi ở cô nhi viện từ tháng trước, có Gạo kê rồi, cha mẹ nửa đời sau cũng có người nương nhờ. Cô không có khả năng thay thế nguyên chủ sống sót, nhưng cô nhất định sẽ sắp xếp ổn thoả cho người nhà nguyên chủ.
"Ái Ái, kí túc xá công ty các con có an toàn không?" Ngu mẫu nói: "Nếu không an toàn, con về nhà mình ở đi."
Sau khi ly hôn, Ngu Ái cũng không có về nhà, vẫn luôn cùng Mặc Nghị Hàn ở bên nhau, dành nhiều thời gian cho hắn như vậy, cuối cùng điểm hảo cảm cũng lên tới 90.
Con người của Mặc Nghị Hàn cũng thật khôi hài. Bản thân không có cái gì để giữ cô lại nhưng vẫn muốn áp chế cố, khế ước đến kì cũng không buông tha cho cô, vẫn bá đạo giữ bên người, đến cả công ty cũng không cho cô đến, đúng thật là đem cô thành kim ốc tàng kiều.
Ngu phụ cùng Ngu mẫu lại không biết việc gì cả, Ngu Ái cũng sẽ không để bọn họ biết chuyện này.
"Mẹ, con biết rồi mà. Có đồng nghiệp ở cùng con nữa mà, rất an toàn đó."
Nghe Ngu Ái nói vậy, cuối cùng Ngu mẫu cũng yên tâm.
Sau khi tiễn bọn họ lên máy bay xong, Ngu Ái mới bước ra sân bay liền nhận được tin nhắn WeChat của Mặc Nghị Hàn.
'Buổi tối 8 giờ có yến tiệc, Trần Minh sẽ đi đón em.'
Mặc Nghị Hàn là loại người cao ngạo tự phụ. Từ khi hắn sinh ra đã luôn nghĩ rằng cho dù hắn muốn cái gì đều có người dâng hai tay lên cho hắn, hắn muốn Ngu Ái, cho dù Ứng Nghi không phạm sai lầm, hắn cũng sẽ không từ thủ đoạn khiến cho hai người ly hôn, đã ngang ngược lại còn bá đạo. (Thật ra loại đàn ông này đọc trong truyện thì thấy ngầu đấy, nhưng mà ra ngoài đời thì có mà xách dép chạy 4 con phố. Mặt trái của tổng tài bá đạo đó mấy bà.).
||||| Truyện đề cử: Kết Hôn Lâu Sẽ Hợp |||||
"Hắn là người như vậy đấy. Bây giờ hắn hoàn toàn coi ta làm chim hoàng yến để hắn nuôi dưỡng." Ngu Ái hơi mỉm cười: "Hẳn là hôm nay Ứng Nghi cũng sẽ xuất hiện tại yến tiệc."
Bình thường Mặc Nghị Hàn ở trên giường thích nhất là đi hạ thấp tình cảnh của Ứng Nghi, lại không ngừng tâng bốc chính mình, không nghĩ đến với Ngu Ái hành động này của hắn thật ấu trĩ.
Mặc dù cô bị Mặc Nghị Hàn nuôi trong biệt thự nhưng lại không phải ngăn cách với bên ngoài, mỗi giờ mỗi phút Ngu Ái đều chú ý đến trạng thái của từng con cá đấy nha.
Cô nói: "Đến lúc cung cấp oxi cho cá rồi, đến lấy điểm thôi."
Ngồi trên siêu xe chuyên biệt dành cho Mặc Nghị Hàn, Ngu Ái nhắm mắt dưỡng thần.
Trần Minh nói với Ngu Ái: "Ngu tiểu thư, ngài cứ nghỉ ngơi trước đã. Có thể hôm nay sẽ về hơi trễ đấy."
Người phụ nữ trợn mắt nhìn về phía Trần Minh: "Trợ lý Trần, tôi nhớ hai tháng trước anh còn gọi tôi là Tiểu Ái nha."
Trần Minh nói rõ: "Sao có thể giống với trước kia được." Bây giờ Ngu Ái là nữ nhân của ông chủ, không phải là thực tập viên nhỏ bé lúc trước nữa.
"Chỗ nào không giống? Có phải Trợ lý Trần cũng cảm thấy tôi là tình nhân không lên được mặt bàn không?" ( Mình nghĩ là không thể nào trở thành chính thất được, ý là thượng vị. Mình nghĩ thế thôi, nên là không dám viết xằng viết bậy =<<<<)
"Ngu tiểu thư." Trần Minh phát hiện Ngu Ái có gì đó không đúng: "Sao ngài lại có thể nghĩ như thế chứ?"
"Vậy anh cảm thấy hắn ta sẽ cưới tôi à?"
Trần Minh cảm thấy hối hận rồi, đáng lẽ ra hắn không nên nói gì với Ngu Ái: "Tôi chỉ là cấp dưới thôi, tuy rằng không thể đoán được tâm tư của ông chủ, nhưng có thể khẳng định rằng hắn yêu ngươi."
"Trợ lý Trần, đừng lo lắng, tôi chỉ thuận mồm hỏi chút mà thôi. Loại con gái giống tôi sao có thể có tương lai được chứ. Tôi chỉ là nghe nói người nhà hắn đã sắp xếp cẩn thận rồi." Ngu Ái than nhẹ một tiếng rồi lại tiếp tục nhắm mắt lại.
Sau đó cho đến lúc đưa Ngu Ái đến nơi, Trần Minh cũng không dám nói thêm lời nào nữa.
Trần Minh nhìn khuôn mặt ưu thương của Ngu Ái, còn có bóng dáng mảnh khảnh. Hắn không biết Ngu Ái sao lại chọc phải đại Boss, lúc Mặc Nghị Hàn bảo hắn sắp xếp một ít việc, hắn cũng cơ bản biết một chút.
Hắn theo Mặc Nghị Hàn lâu như vậy, cũng cơ bản đoán được một ít tâm tư của lão đại. Nếu nói trong lòng boss không có Ngu Ái thì sao lại dành nhiều tâm tư như thế. Nhưng có bao nhiêu tình cảm thì hắn thật là không biết.
Trần Minh cảm thấy Ngu Ái dù sao cũng là một cô gái tốt, nếu không có Mặc Nghị Hàn cô càng có nhiều lựa chọn hơn. Dù sao Mặc gia cũng thế thế gia lâu đời, Mặc tổng có xuất thân thế này, hôn nhân cũng không được tự mình làm chủ.
—------------------------------------
"Tới rồi?"
Lúc Ngu Ái bước vào cửa đã hấp dẫn ánh mắt của toàn yến tiệc, Mặc Nghị Hàn liền tiến đến bên cạnh cô.
Mấy ngày nay hắn bị người trong nhà giục phiền chết đi được. Cha mẹ hắn cũng là liên hôn thương nghiệp, từ nhỏ cha mẹ đều rất bận rộn, hắn sống trong hoàn cảnh thiếu thốn tình thương mà lớn lên. Tuy hắn có chút chán ghét một số việc, nhưng không thể chuyện gì cũng theo ý hắn được, đặc biệt là nhằm vào sự nghiệp của hắn.
"Ừm." Ngu Ái cười nhạt một chút.
Đối diện Mặc Nghị Hàn là một người đàn ông đang nói chuyện cùng hắn. Ánh mắt ông ta nhìn Ngu Ái như đang đánh giá một kiện hàng, quét qua người cô đến vài lần.
"Bạn nữ của tiểu Hàn đã đến rồi, ta cũng đi trước đây."
"Được."
Mặc Nghị Hàn cúi đầu nhìn Ngu Ái: "Thế nào? Không vui?" (Sao ta ghét tk này thế nhở?????)
"Người đàn ông kia nhìn tôi như đang đánh giá một miếng thịt ba chỉ có thể đáng giá bao tiền vậy?" Ngu Ái tức đến mực mày nhíu lại: "Tôi không thích."
"Đó là chú ba của anh." Mặc Nghị Hàn cười nhẹ nói: "Yên tâm đi, dù cho em có là một miếng thịt ba chỉ, cũng là miếng đáng giá nhất."
Ngu Ái cười hỏi: "Có cần tôi chào hỏi một chút không?"
"Không cần." Mặc Nghị Hàn nói: "Không cần thiết."
Nụ cười của Ngu Ái trở nên cứng đờ: "Hiện tại không cần thiết, về sau là không có luôn đúng không? Có phải anh không nghĩ tới cái gọi là về sau của chúng ta luôn đúng không?"
"Sao em đột nhiên lại nói cái này?" Mặc Nghị Hàn nhíu mày, cảm giác được cô gái trong lòng không ổn lắm, hắn muốn nắm tay cô nhưng bị Ngu Ái đẩy ra.
"Anh căn bản không muốn lấy tôi?"
"Ngu Ái!" Mặc Nghị Hàn lạnh lùng nói: "Hiện tại không phải là lúc nói mấy cái này. Để anh mang em đi gặp mấy ông chủ thương nghiệp."
"Giống kim chủ đưa tình nhân đi gặp người khác đúng không?" Hốc mắt cô trong chốc lát bị bao phủ bởi nước mắt.
Điện thoại Mặc Nghị Hàn rung lên, hắn mở ra liền biết rõ tại sao hôm nay tâm tình của Ngu Ái không tốt.
Sau khi Trần Minh thấy Ngu Ai tiến vào, liền bao những khác thường của cô cho Mặc Nghị Hàn biết.
'Ông chủ, Ngu tiểu thư có vẻ không tốt lắm, hỏi một số việc khá kì quái, không biết có phải có người nào đó nói cái cái gì hay không?'
Mặc Nghị Hàn nhiu mi, hắn giữ chặt tay Ngu Ái, dỗ dành: "Ái Ái, sao em có thể nghĩ như vậy chứ? Anh đảm bảo bên cạnh anh chỉ có mình em." (Sao ta cảm thấy ớn thế nhở.)
Lúc trước có thể là thích cảm giác mới mẻ, nhưng sau nhiều ngày ở chung, hắn xác định mình thích cô gái nhu nhược kiên cường này.
Ngu Ái hỏi: "Vậy anh sẽ lấy tôi sao?"
Mặc Nghị Hàn trầm mặc một giây: "Có cưới hay không đều không ảnh hướng đến việc anh yêu em." (Chó thế)
"Mặc Nghị Hàn, anh xem tôi là con ngốc à?" Ngu Ái đau lòng chảy nước mắt: "Từ khi chúng ta bắt đầu là anh bắt tôi phải theo anh, là do anh cưỡng cầu, không phải tôi muốn cho không anh!"
Mặc Nghị Hàn thấy có người để ý đến, có chút bất mãn khi Ngu Ái tuỳ hứng. Từ khi sinh ra, hắn đã được định đoạt là không có khả năng cưới cô.
Đối tượng liên hôn của hắn chỉ có thể là đại tiểu thư có gia cảnh xứng đôi với hắn, không nói đến việc có thể mang theo bao nhiêu lợi ích cho gia tộc, nhưng tuyệt đối không có khả năng kéo chân hắn.
Trong quan niệm của Mặc Nghị Hàn, hôn nhân là một thứ phiền phức. Nếu ly hôn sẽ liên lụy đến rất nhiều thư, tài sản cùng danh dự, còn có giá cổ phiếu cũng sẽ bị kéo theo.
—--------------------------------------------
Xin lũi anh em, 25 tui phải thi ruiii nên hnay chỉ ra một chap thôi nhé! Xin lỗi các thân ái!!!