Tổng Biên Tập Tình Cũ

Để tránh những tai nạn không đáng có xảy ra những trò chơi khác Tường Quân đều không cho Đặng Minh tham gia, lúc này đã đến giờ ăn trưa vì là hoạt động ngoài trời nên thường các phụ huynh sẽ tự tay chuẩn bị đồ ăn cho cả gia đình. Nhưng khác với những lần ngoại khóa khác, nhà bếp của trường mẫu giáo hôm nay lại vô tấp lập. Bày trên đó là những món ăn vô cùng lạ mắt, kích thích khiến đám trẻ con nhao nhao cả lên tranh nhau chọn chỗ ngồi, đan xen là các nhân viên phục vụ rất chuyên nghiệp của nhà hàng Ẩm thực miền Bắc.

(Nhà hàng Ẩm thực miền Bắc, là nhà hàng năm sao bậc nhất Hà thành)

Mấy vị phụ huynh nữ lúc này còn chụm đầu bàn tán, ánh mắt mang theo sự ngưỡng mộ khó hiểu  lén lút nhìn về phía hai cha con nhà nọ. Đặng Minh dù đang hoa mắt với những món ăn đang bày trên bàn, mùi hương của thức ăn tỏa ra khiến chiếc bụng vì buổi sáng vận động mà kêu gào thảm thiết nhưng với đầu óc vô cùng nhạy bén vẫn có thể nhận ra từng kia ánh mắt đang nhìn mình, à không là người đàn ông ngồi bên cạnh mình mới đúng. 

Dù chẳng hiểu sao nhóc không thích những người đó nhìn Tường Quân như vậy, nhưng đã từng có một thoáng suy nghĩ nhóc sợ những ánh mắt đang thèm thuồng kia sẽ cướp đi người ""chú"" này. Đối với nhóc có thêm một người thân quan tâm, yêu thương đến mình là một điều thực sự rất hạnh phúc và nhóc không muốn cái điều vừa mới đến này đã vội đi mau, nhóc rất sợ...

""Nghe nói bữa ăn thịnh soạn này là do vị phụ huynh đằng kia chuẩn bị, bình thường những hoạt động như thế này làm gì có chuẩn bị cơm đâu.""

""Người giàu có khác, đến bữa ăn cũng là từ nhà hàng năm sao phục vụ.""

""Đứa trẻ đó đích thị là sinh ra đã ngậm thìa vàng, con cái nhà chúng ta cũng nhờ đứa trẻ đó mà được hưởng những thứ tốt nhất.""

""Đúng vậy, vậy mà khi nãy chúng ta còn nghe miệng thúi của ai nói linh tinh.""

""Xem hai cha con nhà họ đi, nhìn giống nhau như hai giọt nước vậy.""

""Mà mẹ đứa bé đâu, tôi tò mờ muốn biết người phụ nữ đó trông ra sao mà lại có được ông chồng và đứa con đẹp như vậy.""

""...""

Tường Quân ngồi đó, ánh mắt liên tục nhìn đồng hồ rồi thi thoảng nhìn ra phía cửa trông đợi một hình bóng quen thuộc xuất hiện, nghĩ đến bộ dạng hớt hải, trên trán đẫm mồ hôi của cô khi xuất hiện khiến hắn bật cười một cách ngây ngốc, hắn đâu biết chỉ vì biểu cảm vô tình của mình đã khiến bao nhiêu nữ phụ huynh bị đốn tim, còn Đặng Minh ngồi bên cạnh lại cho rằng hắn là người đàn ông không đáng tin cậy, thầm nghĩ: ""Uổng công con tin tưởng chú.""

""Những món này được chế biến theo sở thích của con, con thích chứ?"" Tường Quân lúc này đã bừng tỉnh khỏi những ý nghĩ vẩn vơ, quay sang hỏi nhóc.

Đặng Minh trong lòng vẫn còn khác bực bội, mắt liếc qua mấy món ngon được bày biện đẹp và lạ trên bàn nuốt nước bọt cái ""ực"": ""Không thích chút nào hết á."" Nhóc cố quay mặt đi chỗ khác để khỏi phải dán mắt vào những món ngon kia, thầm nghĩ không thể bị khuất phục dễ dàng như vậy được:


""Chú định lấy mấy món này mua chuộc con thì chú sai lầm rồi, con không dễ dàng chịu thua đâu.""

""Nhóc con, cái tính đa nghi này của con là do ai truyền cho vậy, Đặng Khang đúng không?"" Tường Quân bật cười trước lí lẽ này của nhóc, nhịn không được đưa tay vò rối mái tóc bóng mượt kia.

Né tránh bàn tay to lớn ấy, Đặng Minh cau mặt sửa lại mái tóc: ""Chú đừng có xoa đầu con như thế, mất hết cả hình tượng.""

Trong lúc nhóc còn đang bực bội với thái độ ấy của Tường Quân thì trong đám phụ huynh vừa bàn tán khi nãy, có một cô gái trẻ đẹp, rất quyến rũ trong chiếc đầm body màu đỏ, mỗi bước đi đều tỏa ra mùi nước hoa cao cấp đang bước về phía họ, chìa cánh tay trắng mịn về phía Tường Quân người phụ nữ này chủ động chào hỏi: ""Tổng biên tập, lâu rồi không gặp. Thật không ngờ lại gặp anh ở đây.""

""Lâu không gặp."" Nhận ra là cô thư ký ngày nào, nét mặt Tường Quân cũng lộ ra vẻ bất ngờ khi gặp cô ta ở đây, đáp lại sự chủ động cùng nụ cười xinh đẹp như hoa của người phụ nữ này Tường Quân cũng đưa tay ra nắm lấy nhưng rất nhanh chóng buông ra khiến cô ta vô cùng tiếc nuối cùng lưu luyến. Lúc này Mỹ Thy mới liếc thấy cậu nhóc đáng yêu ngồi bên cạnh hắn hai mắt chợt sáng lên, trong đầu tự tin khẳng định một điều đây chính xác là một cặp cha con và cũng là lí do khiến cho Tổng biên tập này rời trụ sở chính để đóng đô ở chi nhánh miền Bắc suốt hơn một năm nay.

""Chào cháu, cô tên Mỹ Thy."" Mỹ Thy thân thiện giơ cánh tay ra tính xoa đầu nhóc nhưng nhóc lạnh lùng  tránh sang một bên khiến cho cánh tay kia dừng lại giữa không trung, môi mấp máy nốt những  từ còn lại: ""Rất...vui...được..gặp..cháu.""

Nhóc nhăn mặt khó chịu, đồng thời hướng ánh mắt tỏ ý không thích người phụ nữ này với Tường Quân: ""Đừng đụng vào đầu cháu.""

""Thằng bé không thích ai chạm vào đầu mình, trừ tôi với mẹ của nó."" Tường Quân thấy biểu cảm ngượng ngùng trên mặt Mỹ Thy khi thu tay về liền lên tiếng giải thích. Tiện tay gõ nhẹ lên trán nhóc một cái, nhóc này vô cớ bị đánh cũng không quên lườm cái người đang vô cùng đắc ý kia, vẻ mặt xị ra vô cùng đáng yêu.

Mỹ Thy sau khi lấy lại được tâm trạng nhanh chóng nở một nụ cười xinh đẹp che đậy đi nỗi buồn tận sâu nơi đáy mắt, nhìn một lớn một nhỏ trước mặt khen ngợi:

""Không ngờ con của hai người lớn từng này rồi, thằng bé giống anh như đúc vậy.""  

Tường Quân như vừa nghe được một câu chuyện tiếu lâm, nhưng lạ lùng thay lại chẳng thấy buồn cười chút nào, hướng ánh mắt chất chứa nỗi buồn đã được chôn kín vào gương mặt bầu bĩnh, đáng yêu của Đặng Minh, mọi cảm xúc nghẹn lại nơi lồng ngực lúc này chính là cay đắng và khổ đau hắn nói ra hai từ một cách khó nhọc: ""Vậy sao?""

Mỹ Thy dường như không cảm nhận được sự bất thường này tiếp tục khẳng định thêm:""Tựa như hai giọt nước."" Nói rồi cô ta nhìn ngó xung quanh kiếm tìm ai đó: ""Nhưng sao tôi không trông thấy Dạ Lan, cô ấy...?"" 

""Mẹ, mẹ đến rồi sao?""  Đang lúc Mỹ Thy tìm kiếm cô thì Đặng Minh reo lên vui vẻ.

Từ cửa bước vào lúc này là Dạ Lan xinh đẹp với gương mặt thanh tú, mái tóc đen như suối được buông xõa, hôm nay cô mặc cho mình một chiếc váy màu trắng chất liệu ren với kiểu dáng body ôm sát cơ thể để lộ ra những đường cong gợi cảm, kết hợp với đôi giày cao gót và túi xách màu đen làm điểm nhấn, khắp người đều tỏa ra sự thanh lịch mà giản dị đến mê người, từ lúc cô bước vào mọi ánh nhìn của mọi người ở đây đều dồn về phía cô.


""Mẹ."" Đặng Minh thấy cô bước đến liền reo lên vui vẻ, níu lấy tay cô mà nũng nịu. Xoa đầu thằng bé một cách âu yếm cô đặt lên trán nhóc một nụ hôn, giọng hối lỗi:

""Mẹ đến muộn con không trách mẹ chứ?""

""Chẳng phải mẹ vẫn đến hay sao? Đặng Minh không trách mẹ."" Nhóc lắc lắc chiếc đầu nhỏ, cười đáp.

""Đúng là con ngoan của mẹ."" Cô ôm nhóc vào lòng, nói với giọng đầy mãn nguyện.

""Em đến rồi à?"" Sự mong chờ của Tường Quân cuối cùng cũng được đáp trả cho nên giọng nói không khó nhận ra sự vui mừng, cô đã xuất hiện còn mặc bộ trang phục mà hắn đã chuẩn bị riêng cho cô.

Đáp lời hắn Dạ Lan chỉ gật nhẹ, lúc này mới quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt có sự ngạc nhiên xen lẫn không vui nhìn cô ta.

""Dạ Lan, lâu không gặp cô càng ngày càng xinh đẹp."" Mỹ Thy lên tiếng chào hỏi khi thấy Dạ Lan không có ý muốn mở miệng trước.

Nụ cười mỗi lúc nhạt dần, cô đáp: ""Cô cũng vậy, càng ngày càng xinh đẹp""

...

Nhìn xuống mặt hồ Hoàn Kiếm lúc này, gió thổi nhẹ làm mặt nước phẳng lặng gợn lên những cơn sóng lăn tăn. 

""Cuối cùng thì những người yêu nhau cũng tìm về với nhau, Dạ Lan chúc mừng cô nhìn gia đình ba người nhà cô thật hạnh phúc khiến người khác phải ganh tị."" Mỹ Thy thấy cô vẫn trầm lặng không nói gì liền lên tiếng trước, ngập ngừng một chút cô ta nói tiếp: 

""Dạ Lan,... chuyện sợi dây chuyền năm đó tôi đến giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy có lỗi với cô, nói thật thì năm đó cô có thể vạch trần tôi bất cứ lúc nào nhưng cô đã coi như không có chuyện gì, sự vị tha của cô khiến tôi cảm thấy đố kỵ đồng thời cực kỳ hổ thẹn, cảm giác ấy vẫn luôn đeo bám tôi cho đến tận bây giờ khiến cho tôi không ngày nào cảm thấy được thoải mái...""

Lần gặp lại này đến với cô ta quá bất ngờ, cứ nghĩ biển người mênh mông như vậy gặp lại cô sẽ là điều rất khó, xem ra giữa hai người họ quả thực rất có duyên. Nếu đã gặp được cô, Mỹ Thy cũng muốn nói hết ra những điều này mong nhận được từ cô sự tha thứ.


""Cô hà tất phải xem nặng chuyện đó, dẫu sao nó cũng qua đi rất lâu rồi.""

""Nhưng cô đã vì chuyện đó mà...""

""Tôi coi như đây là lời xin lỗi của cô mà chấp nhận vì vậy cô không cần phải cảm thấy có lỗi với tôi mà sống thoải mái đi."" Chưa đợi cô ta nói hết Dạ Lan đã ngắt lời. Thôi nhìn ra mặt hồ, Dạ Lan quay lại nhìn vào gương mặt xinh đẹp kia hỏi một câu hoàn toàn khác: 

""Cô vì sao lại nói những chuyện đó với Tường Quân.""

Điều này mới là điều mà cô thực sự quan tâm nói rồi nhìn Mỹ Thy bằng ánh mắt mong đợi.

Lảng tránh ánh mắt ấy, Mỹ Thy nhìn ra mặt hồ quay lưng lại phía cô, cười khẩy một cái: 

""Tôi thực ra không đủ tốt như vậy đâu, thật ra năm đó sau khi anh ấy mất đi ký ức về cô thì tôi cũng chỉ là một người xa lạ, thậm chí còn mất luôn cả công việc mà bao nhiêu năm bản thân cố gắng mới đạt được. Nhưng điều khiến tôi căm hận chính là người cho tôi nghỉ việc chính là Á Thư người được cho là vợ tương lai của anh ấy."" 

""Nếu cô khiến tôi ganh tỵ thì cô ta lại mang đến cho tôi sự khinh bỉ, tôi ghét bộ dạng chua ngoa, ức hiếp kẻ yếu nhưng trước mặt anh ấy lại tỏ ra ngoan hiền của cô ta, hơn nữa tôi nhận ra người như cô ta tâm địa độc ác hoàn toàn không xứng đáng với tình cảm của Tường Quân.""

Nói đến đây hai bàn tay cầm chiếc ví của Mỹ Thy đã run lên, lòng đầy căm hận:""Vì vậy năm đó bất chấp sẽ phải trả giá tôi vẫn nhất quyết nói cho anh Tường Quân sự thật, tôi mong rằng anh ấy có thể tìm lại được những gì bản thân đã để lỡ.""

""Trả giá?"" Dạ Lan dường như rất để ý câu nói này lên hỏi lại, sau đó quan sát người trước mặt một lượt kỹ càng hơn. Cô nhận ra Mỹ Thy  sau lớp trang điểm xinh đẹp kia là một gương mặt đã tiều tụy đi rất nhiều. 

""Cô hẳn phải rõ hơn tôi mới phải."" Mỹ Thy nhìn cô cười như điên dại khiến đôi vai gầy run lên, nước mắt cũng từ khóe mắt rớt xuống. Dạ Lan cũng vì cảm xúc này của cô ta mà bước hẫng về phía sau một bước, môi mấp máy dường như ngộ ra một điều gì đó mơ hồ: ""Tôi sao?""

Tuy không trực tiếp nói rõ ràng nhưng qua ý tứ cả hai có thể ngầm hiểu được chuyện gì xảy ra với người kia. Một cơn gió thổi mạnh tới làm cho Mỹ Thy cảm thấy ớn lạnh, đưa hai tay lên ôm lấy thân mình, đoạn ký ức hãi hùng nào đó bất chợt hiện về ngay trước mắt.

Gạt vội đi giọt nước mắt nóng ấm còn đọng trên mặt, Mỹ Thy rất nhanh chóng bình ổn lại tâm trạng, nặn ra một nụ cười, cô ta quay lại hỏi Dạ Lan: ""Chẳng lẽ cho đến giờ này cô vẫn luôn cho rằng việc bản thân bị hãm hại là do phu nhân Kim gây ra.""

""..."" Dạ Lan đầu óc hoàn toàn trống rỗng trước những lời này của Mỹ Thy, ngoài im lặng hướng ánh mắt trông chờ câu nói tiếp theo từ cô ta thì hoàn toàn không nói được gì.

Lẽ nào lại là do cô ta gây ra?


""Cô thật ngốc."" ""Cũng thật may mắn."" Giọng Mỹ Thy trùng xuống đầy đau khổ, toàn thân không khỏi run rẩy: ""Tôi năm đó giá như có thể có một chút may mắn thì tốt biết mấy, gã đó đã cho tôi uống thuốc tôi không thể nào chống cự, càng không thể chạy thoát nhưng vẫn có thể nghe được câu chuyện của cô từ chính miệng gã"" Mỹ Thy càng lúc càng thấy lạnh, siết hai tay ôm chặt tấm thân mỏng manh của mình, ngăn cho chúng không bị lạnh hơn bởi cơn gió lạ đang thổi đến.

Dạ Lan nghe thấy trong đầu mình vừa nổ một tiếng ""ầm"" lớn, cô vì âm mưu của cô ta mà cô vẫn luôn nghĩ và oán hận phu nhân Kim, oán trách sự vô tình của bà, chuyện này cho đến giờ vẫn như một cái gai tồn tại trong tim cô hễ cựa người thôi cũng cảm thấy nhức nhối khó chịu đến nghẹt thở.  

Nhưng đúng như lời Mỹ Thy nói cô so với cô ta quả thực có ""may mắn"" chạy thoát nhưng vết sẹo do chuyện này để lại đến giờ vẫn chưa từng có dấu hiệu biến mất. Thân hình gớm ghiếc, những lời tục tĩu, giọng cười ghê tởm đó nhắm mắt lại là cô có thể hình dung ra. 

Nếu chuyện này đối với cô chỉ là một cơn ác mộng thì đối với Mỹ Thy được gọi là gì đây?

""Mỹ Thy."" Dạ Lan xót xa nắm lấy bả vai cô ta xoay lại, nghĩ đến những việc từng xảy ra với mình và với cô gái này, giữa hai người bỗng chốc có sự cảm thông, cô cứ vậy mà ôm lấy thân hình tiều tụy của Mỹ Thy, mong rằng cái ôm này có thể an ủi khiến cô ta bình tâm trở lại.

Mỹ Thy sau khi khóc một trận liền thấy lòng nhẹ đi một chút, sự thật nhục nhã này cô ta đã chôn kín vốn nghĩ chẳng bao giờ có thể nói ra nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy sự dịu dàng và ánh mắt đầy vị tha và sự quan tâm của Dạ Lan lại dễ dàng bộc lộ đến thế, đến khi tâm trạng thực sự bình lặng trở lại.

Lúc này cả hai cùng ngồi trên chiếc ghế đá, vẫn đang ngả đầu vào vai cô Mỹ Thy chợt hỏi cô:

""Dạ Lan, cô có phát hiện ra đôi khi sự vị tha khiến cho quan hệ giữa người với người trở nên tốt đẹp, nhưng cũng có thể khiến cho cuộc sống của chúng ta bị hủy hoại bởi cái gọi là vị tha ấy. Cũng giống như tôi với cô, tôi là vì luôn cảm thấy có lỗi nên khi được cô tha thứ sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, còn cô ta, cô liệu có cảm thấy có lỗi với những gì gây ra với cô...?""

Đúng vậy, Dạ Lan cay đắng tự hỏi lòng liệu rằng cô ta có cảm thấy có lỗi với những gì gây ra với cô?

""Dạ Lan, nếu tôi là cô tôi sẽ giúp người phụ nữ độc ác đó nhận ra lỗi lầm của mình và giành  lại những thứ vốn thuộc về mình.""

Giúp cô ta nhận ra lỗi lầm?

""Rồi cái ngày đó sẽ đến, ngày mà cô nhận ra loại người như cô ta không xứng đáng được tha thứ.""

""Những chuyện này hãy để nói sau đi."" Không muốn tiếp tục chủ đề này thêm nữa, Dạ Lan vội chuyển sang chuyện khác:  ""Tôi quên chưa hỏi cô vì sao lại xuất hiện ở đây, lẽ nào chỉ vì muốn nhận lỗi với tôi mà tìm đến?""

""Tôi ư? Dĩ nhiên gặp lại cô bởi vì tình cờ."" Mỹ Thy ánh mắt đượm buồn nhìn xa xăm về hướng nhà mẫu giáo, trong lòng vừa nãy còn cuộn trào sóng dữ nay vì nghĩ đến hình bóng nhỏ bé, đáng yêu lướt qua trong tâm trí mà bình lặng trở lại, chỉ còn phảng phất đâu đó một nỗi niềm đau xót xen lẫn thứ hạnh phúc thiêng liêng.

Nhìn cô, Mỹ Thy cười nhạt đáp: 

""Sau này nếu có duyên gặp lại tôi sẽ nói cho cô biết lí do ấy là gì.""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận