Tổng Đốc Tại Thượng Đừng Yêu Tôi


Vì không có việc nên sáng cô thức khá trể, mặt trời ló dạng lên cao mới chui ra khỏi nhà kho.
Hôm nay khác, sáng sớm đã nghe tiếng huyên náo ồn ào, tiếng người nói chuyện, tiếng la hét, tiếng bước chân dồn dập làm cô không thể ngủ được.
"Cái gì vậy trời...!Đang ngủ ngon..." - Lý Viên Viên dụi mắt mở cửa nhìn bên ngoài xem có bạo động gì không.
"Bên này, đem lại đây."
"Cái này đem vào trong cho tiểu thư."
"Xách nhẹ nhàng thôi, toàn đồ quý giá, mạng ngươi đền không nổi đâu."
"Đúng rồi, giao cho người hầu ở đây mang vào phòng sắp xếp cho tiểu thư."
"..."
"...."
Một đám người lạ mặt đứng trước cửa dinh thự inh ỏi, gương gương tủ tủ chất thành đống sắp xếp mang vào trong.
"Ề ê...!Mới thắng trận về sao?" - Cô kéo người hầu đi ngang qua hỏi chuyện.
Người hầu ngơ ngác: "Trận gì mà thắng?"
"Đó là sao? Đồ gì mà nhiều vậy, không phải chiến lợi phẩm sao?" - Cô chỉ tay ra đống núi trước cửa.

Hầu gái hiểu ra: "À...!Trần tiểu thư con của tổng thống tới đây ở một thời gian nên mang hành lí tới."
"Trời...!Hành lí bao nhiêu đây, định ở hết đời sao?" - Lý Viên Viên không khỏi kinh ngạc mở to mắt hơn.
"Nghe nói bao nhiêu đây chỉ là đồ ở trong một tháng, còn quên mang theo nhiều thứ lắm."
Cô càng kinh ngạc hơn: "Sao không dọn hết qua luôn để sau này đỡ mất thời gian."
"Bao nhiêu đó mà bận tối mặt tối mũi sáng giờ, đem hết qua chắc làm cả tuần chưa xong quá." - Hầu gái ỉu xìu mệt mỏi.
"Bọn họ là ai? Lạ quá." - Cô hất mặt phía mấy người kênh kiệu đứng đó.
"Người hầu của Trần tiểu thư tên gì mà Dung Ân, mới tới mà coi mình như chủ, sai bảo còn chửi mắng không xem ai ra gì...!Thôi tôi đi làm tiếp kẻo bị liên luy." - Hầu gái nhanh chân chạy.
Cũng là con gái nhưng người thì được cung phụng nâng niu, kẻ thì khúm núm vất vả.
Lý Viên Viên chề môi đóng cửa: "Làm màu làm mè, đồ chẳng tốn bao nhiêu vải mà cũng may cho quá."
Chưa kịp thoa chút son cho đời thêm tươi thì cửa phòng lại bị đập muốn gãy thành từng mảnh.
"Nhẹ tay thôi cửa hư ngươi có đền cho ta không? Không thấy tấm bảng ghi chữ chà bá ở đây hả?" - Cô mở cửa, không quan tâm kẻ đến là ai liền giáo huấn.
Ngoài cửa có để bảng: CỬA SẮP SẬP XIN NHẸ TAY.
Người phụ nữ vênh váo: "Tiểu thư cho gọi cô, trốn kỹ quá ha kiếm cả buổi sáng mới gặp."
Đây không phải mụ ban sáng chửi đổng đổng sao? Quen thói hách dịch mà.
"Mắc gì trốn, ta ở đây không hề dọn đồ dọn đạc sao nói là trốn, người dọn hết của cải là Trần Điềm Nhiên, lẽ nào ngươi đang nói chủ nhân nhà mình trốn theo trai?"' - Lý Viên Viên ngây ngô hỏi làm bà ta tức điên.
"Ngươi nói ai trốn theo trai, có tin ta tát sưng miệng ngươi không?" - Dung Ân hung hăng áp tới.
Lý Viên Viên gật đầu: "Đúng đúng, trốn theo trai ai lại mang nhiều đồ thế, chắc chắn tới ăn vạ."
"Con hồn láo này ai dạy ngươi nói năng không biết chừng mực vậy hả?" - Bà ta ỷ mình to xác nên được nước lấn tỏi.
"Khoan, là ta nói sai, tiểu thư ngươi không phải ăn vạ mà là ăn bám." - Cô cười tươi đẩy mạnh bà ta ra ngoài.
"Mày..." - Dung Ân giáng bạt tay xuống, Lý Viên Viên chụp lại.
"Ta lại nói sai sao? Vậy ra chủ nhân ngươi đang hiến thân tới đây hả? Đừng làm lớn rồi làm láo, địa bàn ở đây không phải của chủ tớ nhà bà, coi chừng người bị sưng mỏ là bà đó." - Cô siết chặt tay bà ta, mắt gằng tia đỏ áp sát tới như mãnh hổ về lấy con mồi.
Dung Ân hoảng sợ nhưng bản tính hung hăng đâu cho phép mình thua cuộc, bà ta giương tay còn lại giáng xuống.
Lý Viên Viên chụp hết cả hai tay chéo ngược ra sau.

Đừng thấy cô ốm mà muốn bắt nạt, đánh không lại nam nhân mạnh bạo chứ hạng như bà ta cô chấp mấy xác.
"Dừng tay."
Nghe giọng không phải người mình cần nghe, cô mạnh tay chéo siết hơn.
Bà ta la inh ỏi: "Tiểu thư, cứu nô, tiểu thư."
"Ta bảo dừng tay." - Trần Điềm Nhiên tư thái ung dung nhưng thái độ gấp gáp.
Mới tới đã bị đánh, chẳng khác nào dằn mặt.
"Tại sao phải dừng tay trong khi bà ta là người đánh ta trước, buông ra cho bà ta trả đũa à." - Cô vẫn siết, chân thuận thế đạp gối làm bà ta khuy xuống.
"Ngươi muốn gì?"
"Xin lỗi vì đảo lộn cuộc sống của ta, mới sáng sớm chưa kịp thoa son đã tới làm ầm ĩ, ta đây đang rất đói còn phải đỡ đòn của bà ta." - Lý Viên Viên nhăn mặt, tay xoa xoa bụng.
"Đừng mơ." - Dung Ân hung dữ quát.
Theo sau tiếng quát là tiếng hét: "Ahhhhh, tiểu thư cứu nô...!Ahhhhh"
"Dung Ân, mau xin lỗi cô ta." - Trần Điềm Nhiên nóng ruột ra lệnh.
Dung Ân mắt ngấn nước cắn môi bật máu.
"Nhanh, ta lệnh cho ngươi."
Dung Ân cúi đầu, hồi sau mới nói: "Ta, xin lỗi."
Lý Viên Viên đắc ý thả bả ta ra, phủi tay cười: "Không có gì không có gì, đều là người của tổng đốc cả, cần gì xin lỗi."
Hầu gái chạy đến đỡ Dung Ân, Trần Điềm Nhiên mắt đỏ ngầu nhưng vẫn tỏ ra điềm đạm: "Anh Thừa Ân dặn dò ta nếu ai không nghe lời cứ thẳng tay trừng trị nhưng nghĩ tình ngươi từng hầu hạ bên cạnh anh ấy, lần này ta tha cho ngươi."

"Ô, cảm ơn Trần tiểu thư."
"À mà mới có mấy ngày anh Thừa Ân đã chán cô rồi hả? Chậc chậc, anh ấy thật là, dù có chán cũng nên cho người ta nơi ăn chốn ở đàng hoàng, sao lại bỏ ở nhà kho tồi tàn này chứ." - Trần Điềm Nhiên vừa nói vừa xem sắc mặt cô.
Vừa hay Lý Viên Viên đang đau bụng nên mặt nhăn nhúm rất thương tâm nên cô ta càng nói càng hăng, nghĩ rằng đoán trúng tâm tư cô rồi.
"Ta sẽ gặp anh ấy xin cho cô, cũng là nữ nhân nên ta có thể thông cảm...!Anh Thừa Ân cũng thật sáng suốt buông bỏ con hồ ly như cô sớm một chút, chứ để lâu thành tinh rồi biết đâu hại anh ấy tan nhà nát cửa vạn kiếp bất phục không chừng." - Trần Điềm Nhiên thấy cô tái mặt định nói thêm: "Ta..."
"Ngừng...!Nói đến đây được rồi, cô có thể đi, ta không tiếp nữa." - Lý Viên Viên chạy nhanh ra ngoài, băng qua vườn hoa vọt vào toilet.
Trần Điềm Nhiên cười lớn: "Hahahaha...!Dung Ân à, ngươi cần gì động tay động chân với hạng tình nhân hết thời, nói vài câu cũng đủ khiến cô ta đau chết đi sống lại chạy kiếm chỗ khóc rồi kìa thấy không?"
Dung Ân cúi đầu: "Tiểu thư dạy phải, nô xin nhớ."
Thật không may màn này lại lọt vào mắt đen của Hoắc Thừa Ân, anh nghi Trần Điềm Nhiên sẽ tìm cô gây sự nên đến đây, không ngờ thật sự bị cô ta chèn ép.
"Diệp Ẩn."
"Có nô."
"Theo sát Lý Viên Viên, nếu bị ức hiếp liền ra tay tương trợ."
Diệp Ẩn ng ra, rõ ràng ban nãy Lý Viên Viên là người chiếm thế thượng phong, kệ, chủ nhân ra lệnh cứ theo mà làm: "Dạ, nô rõ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận