Tổng Đốc Tại Thượng Đừng Yêu Tôi


Lý Viên Viên không nói lời nào, trực tiếp im lặng nhìn anh.

"Thật vậy sao?" - Hoắc Thừa Ân vuốt tóc Trần Điềm Nhiên, thái độ nhu hòa đến lạ.

Cô ta ủỷ khuất gật đầu: "Dung Ân có thể làm chứng cho em, ở đây ai cũng nhìn thấy.

"
Dung Ân vội cúi đầu: "Thưa tổng đốc, nô có thể làm chứng cho chủ nhân, ngài nhìn xem chân chủ nhân đã sưng đỏ lên hết rồi.

"
Anh nhìn xuống đôi chân ngọc ngà trắng phao có vài đốm ửng đỏ, hôm nay cô ta mang giày đơn sơ đến lạ để lộ cả mu bàn chân ra ngoài.

Hoắc Thừa Ân liếc Lý Viên Viên rồi ra lệnh: "Chờ xong tiệc sinh nhật phạt cô ta một tháng lau dọn tất cả nhà vệ sinh từ trong ra ngoài, mỗi ngày chỉ được ăn một bữa cơm.

Khi nào biết sai thì đến trước mặt tiểu thư Điềm Nhiên nhận lỗi sẽ được giảm hình phạt.


"
Nói xong anh đỡ cô ta ra khỏi lồng ngực mình, mỉm cười: "Như vậy được không?"
"Vậy cũng quá nặng rồi nhưng anh là tổng đốc, đích thân ra lệnh nên phạt như vậy mới đủ răn đe kẻ dưới.

" - Trần Điềm Nhiên yếu ớt, cả người vô lực dựa vai anh.

Lý Viên Viên bị màn cẩu huyết này làm say sẫm mặt mày, mới nửa tháng không gặp hắn đã chuyển sang yêu thích tiểu thư đỏng đảnh.

Tốn bao tâm tư nhiệt huyết chuẩn bị vì hăn vậy mà lại phạt cô, não làm bằng đất sét hay phân vậy?
"Ta không làm sai cũng không thấy mình sai.

" - Nói xong Lý Viên Viên xoay người bỏ đi nơi khác.

Tên khốn, tối nay ngươi sẽ biết tay ta.

Trần Điềm Nhiên rất muốn kéo cô lại tiếp tục ra oai nhưng trước tiên nên làm bấy nhiêu thôi, tương lai còn dài.

*** Buổi tiệc bắt đầu lúc 7 giờ đêm, đèn đuốc sáng cả vùng trời, ban nhạc vang lên âm hưởng du dương lãng mạn.

Hoắc Thừa Ân mặc vest đen trên áo đính vài ngôi sao và dây vàng lấp lánh, hôm nay anh đẹp trai dị thường, tóc mái luôn úp nay lại vuốt lên lộ ra gương mặt đẹp không góc chết.

Đĩnh đạc, lạnh lùng, đẹp trai và lãng tử chính là nói anh hiện tại.

Tay Trần Điềm Nhiên luôn vòng chặt tay anh không rời, cô ta diện cho mình chiếc váy nửa nạt nửa mỡ!.

Y là nửa đen nửa trắng á mà.


^^!
Khỏi nói cũng biết nó mát mẻ đến đâu, cả phần ngực sắp bung ra ngoài, vòng eo lúc nào cũng phơi bày và chân váy xẻ tà tới tận hông, bước đi liền thấy hơn nửa bắp chân và mông phấp phới.

Quyến rũ là thế nhưng cô ta vẫn rất sợ có người lọt vào mắt xanh của Hoắc Thừa Ân.

"Chà chà, lần đầu mới bắt gặp tổng đốc trông phóng khoáng phát sáng hào quang thế này, chắc ta phải lòng ngươi mất thôi.

" - Hứa Trác Tự không khỏi xuýt xoa vì vẻ đẹp "bán nam bán nữ" của vị anh cả này.

"Tiểu mỹ nhân lẽo đẽo bên cạnh đâu? Chán nên thay người mới rồi à?" - Trần Vũ Hiên vẫn một lòng cố chấp với
Lý Viên Viên, mặc dù không dám hớt tay trên nhưng buông tha cũng không.

"Không biết lười biếng trong hốc xó nào nữa, anh nhắc cô ấy làm gì, em gái anh bị ức hiếp chưa đủ sao?" - Trần Điềm Nhiên nhõng nhẽo phồng má chu môi, cố tình bỏ qua sự hiện diện của cô ta mà ai gặp cũng hỏi là sao.

"Nếu vậy hôm nay lão Ân thuộc về em gái ngươi rồi.

" - Lâm Mộc Bài nhếch môi.

Quản gia đi đến đưa micro cho Hoắc Thừa Ân, anh nhìn ông chần chừ lâu lắm mới nhận.


"Chào mọi người, rất vui vì sự hiện diện của tất cả, hôm nay là sinh nhật của Hoắc Thừa Ân ta, bữa tiệc này mở ra chủ yếu để mọi người cùng chung vui, nào, nâng ly chúc mừng và tận hưởng đêm khoái lạc này.

"
Hoắc Thừa Ân cao giọng, hô xong đưa ly lên mời tất cả mọi người, tiếp sau đó là tiếng nhạc xôn xao.

Lúc này mọi người đột ngột chú ý về cửa ra vào, ai nấy đều im thin thít như thấy gì đó rất đỗi kinh ngạc.

Biến mất cả ngày, giờ này Lý Viên Viên mới xuất hiện với bộ váy hồng thướt tha, kín đáo nhưng gợi cảm, hoa lệ nhưng không lố lăng.

Kẻ bị hớp hồn đầu tiên có lẽ là Hoắc Thừa Ân vì anh đứng trên cao, tiếp đến là ba tên ác ma háo sắc đứng cạnh.

Chỉ riêng Trần Điềm Nhiên nghiễn răng ken két mắt đầy thù hiềm.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận