Tổng Đốc Tại Thượng Đừng Yêu Tôi


Lý Viên Viên lăn ra thảm cỏ trực tiếp nằm ở đó, kể ra ở đây dễ chịu hơn ngồi gần bọn chó chết đó nhiều.
"Trận tiếp theo định thế nào lão Ân?" - Lâm Mộc Bài là người hỏi Hoắc Thừa Ân.
"Địa hình ở Sơn Tây khá nhập nhằng, sườn núi toàn dốc đứng rất dễ xảy ra lở núi hoặc bị phục kích bất ngờ, ta đang đưa ra kế hoạch mới chờ tổng thống duyệt."
"Bọn Nam Kỳ này dai như đĩa, đã bị chiếm hết đất thì giơ tay đầu hàng có phải dễ sống rồi không, chạy đôn chạy đáo lên núi vào rừng, nhắm có sống được không?" - Hứa Trác Tự nói xong lại uống ngụm rượu.
Lý Viên Viên lại ngóc đầu lên: "Chẳng biết sống được không mà bọn ta được ăn no ngủ kĩ, nước bọn ta dùng hàng ngày để tắm hay đại tiểu tiện chảy xuống hạ nguồn cho các ngươi ăn uống tắm rửa đó..

Hahaha.."
Trần Vũ Hiên đập bàn đứng phất dậy, Hoắc Thừa Ân trầm giọng nói: "Mang cô ta ra chuồng ngựa dọn dẹp, dẹp không xong không cho ăn cơm."
Người hầu cúi đầu kéo Lý Viên Viên rời đi, Trần Vũ Hiên với theo: "Lão đại, sao ngươi đưa ả ta đi, ta chưa xử ả ta xong đâu."
"Chấp nhất với nữ nhân cũng chỉ có nữ nhân, ngươi hiểu không?" - Hoắc Thừa Ân nhếch miệng uống thêm ngụm rượu khác.
Lý Viên Viên vào chuồng ngựa nhìn bầy ngựa to tướng, lông mướt dài, bộ móng chăm sóc kĩ lưỡng cũng đủ biết chúng được đãi ngộ thế nào.
"Chà sạch chuồng ngựa, lấy nước chà rửa chân chúng, lấy lượt chải lông chải đuôi thật gọn gàng..

Đặc biệt.." - Hầu gái kéo cô lại chỉ một con ngựa ở chuồng riêng.
"Nó là Bạch Thượng của tổng đốc, ông ấy cưng nó nhất và cũng là nó chinh chiến sa trường nhiều nhất, phải thận trọng với nó hơn biết không?"
Lý Viên Viên bước đến xem xét, con ngựa này đẹp thiệt à nha, lông trắng mượt pha vài đốm vàng nâu, bờm dài thân hình cũng quyến rũ hơn mấy con ngựa khác nhiều.
"Mày là giống đực hay giống cái?" - Cô ghé sát tai nó hỏi nhỏ.
Con ngựa chợt quật đầu cao lên né xa cô ra, hí rất dữ dội.
"Nè đừng vội tiếp cận nó, trước tiên phải làm quen, đứng từ xa nói chuyện mới được."

Lý Viên Viên trợn tròn mắt: "Cần ngõ ý làm quen mới được hả? Ngựa gì chảnh vậy?"
"Nó là con ngựa tổng đốc yêu thích nhất, có thể am hiểu tiếng người đó." - Hầu gái đứng từ xa nhìn Bạch Thượng mỉm cười.
"Đùa sao, nó mà hiểu tiếng người." - Lý Viên Viên không tin nhìn nó chằm chằm, sau đó vẫy vẫy tay: "Chào nghen, ta tên Viên Viên, sau này chúng ta hợp tác vui vẻ, đừng làm khó ta đó."
Cô chầm chậm đưa tay sờ đầu nó, vậy mà nó im lặng đứng đó nhìn cô không cựa quậy hay phản kháng nữa.
"Ê, nó thật sự hợp tác nè." - Lý Viên Viên vui vẻ xoay người lại nói với hầu gái.
Ai ngờ.
"Ai cho cô động vào nó?" - Giọng nói băng lãnh cùng gương mặt u ám của Hoắc Thừa Ân xuất hiện chần dần trước mặt cô.
Lý Viên Viên chưa hiểu gì đã bị đẩy qua ngã ra đất cả người dính toàn phân ngựa.
"Thúi quá, nhanh đi chỗ khác đừng làm mất hứng của bọn ta." - Trần Vũ Hiên bụm mũi xua đuổi loạn xạ.
"Nhanh đi còn ngồi đó nhìn gì, sợ chưa đủ bốc mùi hả?" - Hứa Trác Tự quát lớn.
Hoắc Thừa Ân khoác tay: "Nhanh trở về chỗ của ngươi đi, ta sẽ tìm ngươi tính sổ sau."
Lý Viên Viên không hiểu trời trăng gì đứng dậy phủi phủi quần áo cặm cụi bỏ đi, vừa đi vừa lẩm nhẩm: "Mấy tên chết bầm, đi đâu cũng không yên, biết ta ở đây thì sao không đi chỗ khác chứ, cố tình đến kiếm chuyện mà."
Trần Vũ Hiên đợi cô đi khuất mới gở tay ra: "Ban đầu còn định xin nhưng giờ nghĩ lại nếu xin về chắc ta tức hộc máu với ả ta mất."
"Bỏ qua đi, chọn ngựa chúng ta thi." - Lâm Mộc Bài hất mặt khiêu chiến.
"Được."
Vài ngày sau, Hoắc Thừa Ân đang bận duyệt binh.
"Tổng đốc, có chuyện lớn rồi." - Một tên lính hớt hãi chạy đến.
"Không thấy ta đang làm chuyện chính sự sao?"
"Dạ dạ...!Cô gái được ngài phân phó rửa chuồng ngựa hôm trước..."

Hoắc Thừa Ân xoay người nhìn hắn: "Thế nào?"
"Làm ngựa xổng chuồng chạy táng loạn hết rồi ạ, cả dinh thự đều nháo nhào."
"Ta biết rồi."
Hoắc Thừa Ân lên chiếc xe Jeep chạy về dinh thự , khung cảnh hỗn loạn không kể xiết, kẻ la hét người chạy theo tóm dây cương ngựa, kẻ bị ngựa đá văng xa mấy mét.
Anh đi xuống xe bước tới giữa đám ngựa đang nhảy cẩng huýt sáo một tiếng thật lớn.
Tất cả đứng im ngoan ngoãn lúc lắc chiếc đuôi dài.
Ai nấy trố mắt nhìn nhau khó hiểu.
"Còn ngây ra đó, không mau dẫn chúng về chuồng."
"Dạ dạ."
Hoắc Thừa Ân nhìn vòng quanh sân một lần nữa rồi đi vào trong, chiễm chệ ngồi trên chiếc ghế to như ngai vàng.
Quản gia quát lớn: "Quỳ xuống."
Ai nấy rạp xuống như cây bị cưa đổ, riêng Lý Viên Viên chưa kịp tiếp thu đã bị đá vào chân khuỵ xuống đau hít hà.
"Một lũ vô dụng, có bao nhiêu việc làm cũng không xong, các ngươi nữa, mắc gì hét toáng lên như ai cắt cổ vậy hả? Tổng đốc bận bịu biết bao việc, mấy chuyện nhỏ nhặt này cũng phái người đi gọi ngài ấy về, biết tội chưa?"
Mọi người chỉ biết cúi đầu chờ lĩnh phạt.
"Tại sao chúng lại xổng ra hết, là ai làm?" - Hoắc Thừa Ân vân vê chiếc nhẫn trên tay, ánh mắt không lướt qua họ lần nào.
Lý Viên Viên còn đang xuýt xoa vì đau toàn thân thì đột nhiên cô lại thấy cơ thể mình tự động rét run, tựa như hàn băng ngàn năm đang gần sát bên.
Ngước mặt lên nhìn thì thấy ai nấy đều chỉ tay về mình, Hoắc Thừa Ân cũng đang nhìn mình.
"Là cô."

"Ta...!Ta cái gì chứ?" - Cô lắp bắp.
"Tại sao thả ngựa?"
Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo đó Lý Viên Viên trề môi xì một tiếng: "Thấy bọn chúng suốt ngày bị còng đầu xích một chỗ chắc tù túng buồn chán lắm nên ta mới thoả thuận giúp chúng được tự do, ai ngờ bọn chúng vong ân, mới tháo hết dây thì đá ta một cú còn giẫm lên người ta mà chạy, chẳng biết có dập gan dập ruột gì không nữa, ngươi không quan tâm tới ta thì thôi còn định hỏi tội."
Kẻ hầu người hạ ai nấy ngáp ngụm khí lạnh tê dại đầu óc, làm sai còn dám cãi chày cãi cối.
"Cô thoả thuận giúp chúng được tự do, muốn chúng biết ơn? Có phải cho cô rảnh rỗi nhiều quá nên đầu óc cũng bắt đầu mai mục không?" - Hoắc Thừa Ân muốn cười lại cười không nổi, chẳng biết nên nói sao với cô gái này.
"Không phải ngựa của ngươi hiểu tiếng người sao, rõ ràng là nói điêu." - Lý Viên Viên phồng mang cãi lại.
"Ai nói với cô nó hiểu tiếng người?"
"Không phải sao, ta còn làm quen được với Bạch Thượng của ngươi."
"Nữ nhân ngu xuẩn." - Hoắc Thừa Ân day day thái dương, phất tay cho quản gia.
"Tổng đốc đại nhân đại lượng tha cho các ngươi còn không mau cút xéo." - Quản gia cất giọng lãnh lót như kềnh kềnh kêu nhau.
"Đội ơn tổng đốc, đội ơn tổng đốc."
Lần đầu tiên họ thấy tên ác ma đội lốt người này không xử phạt người khác, nếu theo bình thường thì họ đã lãnh ít nhất 50 roi.
"Lý Viên Viên, ở lại."
Cô đang lòm còm đứng dậy chưa kịp bỏ đi đã bị gọi lại.
Xoay người thở dài đứng đó.
"Mang cô ta tránh xa tầm mắt của ta một chút." - Hoắc Thừa Ân nhìn cô rồi lại nổi giận xoay mặt đi nơi khác.
Lý Viên Viên cau mày nhìn y, nở nụ cười châm chọc: "Cảm ơn tổng đốc, ta cầu còn không được."
Quản gia nhanh chân kéo cô đi: "Dạ thưa tổng đốc, tôi đem ả đi ngay."
Vài ngày sau.
Lý Viên Viên vừa quen với bầy ngựa đã bắt cô ra vườn phía sau chăm đàn cá cảnh, màu sắc sặc sỡ thân hình to lớn nhưng rất kén ăn, chảnh y như chủ.
Hoắc Thừa Ân đứng trên thư phòng nhìn xuống vừa vặn gặp cô đang tung tăng ngoài vườn hoa, hết hửi hoa này đến ngắm hoa khác, tâm trạng có vẻ rất tốt, cơ thể cũng khoẻ hơn nhiều.
"Quản gia."

"Có nô."
"Ông đem cô ta thả ra vườn hoa à?"
"Dạ, ngoài chỗ đó cây cối um tùm che khuất tầm nhìn của tổng đốc, nô đây chẳng tìm được nơi nào tốt hơn." - Quản gia cười cười, dù sao cũng dặn dò cô ta rất kỹ là không được bén mãn trước mặt tổng đốc.
"Ông dám giao sinh mạng mấy trăm con cá cảnh ta yêu quý cho cô ta săn sóc?" - Hoắc Thừa Ân nhíu mày.
Quản gia khom lưng: "Nô đã hướng dẫn cô ta rất kỹ rồi ạ, nhất định không có sai sót."
"Được, ta không muốn hôm sau lại nghe tin cô ta thoả thuận với đàn cá thả tự do cho chúng, nếu có, người ta tính sổ đầu tiên là ông."
Quản gia nuốt ngụm khí lạnh gật đầu: "Nô sẽ để ý cô ta nhiều hơn, tổng đốc yên tâm."
"Lý Viên Viên." - Quản gia từ trên thư phòng chạy xuống vườn sau, đến nơi ông ta mệt đến độ gọi tên cô cũng không ra hơi.
"Có gì sao quản gia?" - Cô đang tưới nước cho một chậu hoa lan trên cao.
"Tổng đốc dặn dò tôi phải quan sát thật kỹ cô kẻo gây ra hoạ, đàn cá đó tổng đốc đặt biệt thích, cô làm ơn đừng có tâm sự rồi thả chúng đi, cái mạng già này không giữ nổi nữa đâu."
Lý Viên Viên nhìn đàn cá trong hồ cười tít mắt: "Ta biết rồi, sao có thể làm vậy chứ...!À mà quản gia, ta có chuyện muốn hỏi ông."
"Nhanh nhanh ta còn làm việc."
"Nhà kho có ai thường xuyên ra vào không?"
Quản gia nhìn cô rồi lắc đầu: "Trước thì ai cũng vào, từ sau khi cho cô ở đó thì không ai vào nữa, có gì sao?"
"Trong đó có chứa đầy đủ đồ dùng, cả thuốc chữa bệnh trị thương cũng có sao?"
"Đồ dùng thì có, thuốc thì không, đang trong thời kì chiến loạn, làm gì có dư thuốc mà để tùm lum cho ai muốn lấy thì lấy."
Lý Viên Viên suy nghĩ giây lát, lẩm nhẩm: "Nhà kho không có thì tại sao mấy lần bị thương trở về trong tủ nhỏ đó đều có đủ thuốc?"
"Cô nói gì?" - Quản gia ghé sát tai nghe.
"À không có, ta bị thương nên muốn xin chút thuốc uống, giảm đau qua ngày cũng được."
"Mơ đi, thuốc trong dinh của tổng đốc đều là loại cao cấp, kẻ hầu thấp bé như cô thì làm gì có cửa sử dụng." - Quản gia phủi tay rồi bước đi.
Nhìn từng vết thương dần lành lại, cơ thể cũng không còn đau nhức, Lý Viên Viên càng thắc mắc, thuốc này là ai bỏ vào nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận