Tổng Đốc Tại Thượng Đừng Yêu Tôi


Lý Viên Viên đầu óc mơ hồ "Diệp Ẩn, làm ơn nói với ta mọi chuyện không phải sự thật đi."
Diệp Ấn lắc đầu "Tất cả là thật, cô không muốn tin cũng phải tin."
Thế giới quan sụp đổ, mọi thứ quay cuồng làm Lý Viên Viên ngã gục tại chỗ miệng không ngừng lẩm bẩm tên anh.
"Hoắc Thừa Ân, Hoắc Thừa Ân, sao lại như vậy."
Diệp Ấn uống hết ngụm rượu cuối cùng liền quăng nó đứng dậy "Đi thôi, ở đây chưa hẳn an toàn, nếu ta không hoàn thành nhiệm vụ sau này cũng chẳng dám nhìn mặt chủ nhân."
Lý Viên Viên bật dậy nắm tay cô ấy "Diệp Ấn, ta cầu xin cô đưa ta trở về đó được không? Có chết ta cũng muốn trở lại, cầu xin cô."
Diệp Ấn lắc đầu "Không thể, ở đó rất nguy hiểm cô trở về chỉ gây thêm phiền phức cho chủ nhân."
Lý Viên Viên quỳ xuống khóc nức nở "'Diệp Ẩn, trước đây là ta có lỗi với anh ấy, hiện tại không trở lại thì cả cuộc đời sau này ta sẽ mãi sống trong day dứt....!cầu xin cô đó Diệp Ẩn, ta không muốn đi, ta muốn trở lại bên cạnh anh ấy,...!Trước đây...!Trước đây ta đã bỏ lỡ quá nhiều, ta xin cô mà."

Diệp Ẩn cúi đầu nhìn gương mặt lấm lem nào là bùn đất nào là nước mắt hoà trộn vào nhau, nhỏ giọng.
"Không chỉ mình cô, hơn ai hết ta mới là người muốn trở về bên cạnh chủ nhân nhưng đây là lệnh, không thể không tuân."
Nói xong cô ấy quay mặt bước đi, Lý Viên Viên dùng đầu gối chạy theo, gương mặt đáng thương nài nỉ.
"Chỉ một lần này thôi, một lần này thôi, ta sẽ đứng ra chịu hết trách nhiệm, anh ấy sẽ không trách cô đâu, Diệp Ấn, ngay cả cô cũng không an tâm thì sao chúng ta không quay lại."
Chợt nhớ thêm điều gì đó, cô lắp bắp "Mọi người, đang tìm Huyết Phù đúng không?"
Diệp Ẩn khựng lại "Sao cô biết?"
Lý Viên Viên gật đầu nói năng lộn xộn "Ta biết nó ở đâu, ở mật đạo trong cung điện, ta vô tình lọt vào đó nhưng không biết là gì, ta thấy một người đầu tóc bù xù bị trói phía dưới còn có một tấm gỗ đỏ vẽ thứ gì trông rất lạ mắt, máu của người đó không ngừng nhỏ xuống rồi lại tan biến mất, ta tò mò nên tiến đến xem nhưng đã bị bọn chúng phát hiện bắt ta lại."
"Cô làm sao vào được?" Diệp Ẩn nghi ngờ nhìn cô.
Lý Viên Viên nhớ lại lúc bị bắt, tên áo đen mang nước vào nhưng lại quên cái chén, cô cố gắng xoay người để tay cầm được rồi nhẹ nhàng đập bể đôi.
Có công mài sắt có ngày nên kim, có công cứa dây trước sau gì cũng đứt.

Làm đến mức tay cô tê dại nhưng không thế bỏ cuộc, cuối cùng cũng đứt ra.
Tay cô lúc này nhấm nhem vết cắt, mỏi không thể nhúc nhích được.
Mất lúc lâu sau cô mới lấy lại sức lực lẻn đến cửa nghe ngóng.
"Má nó, giờ chúng ăn uống no say bỏ chúng ta ở đây đói như chó canh con nhỏ này."
"Ngươi chửi rủa cũng ít gì, phận làm nô bộc thì chịu đựng đi."

"Ta không chịu, để anh đây đi lấy mồi ngon cho các ngươi, Hậu, theo ta."
Nghe tiếng bước chân xa dần cô liền hé cửa chỉ thấy một tên ngồi đó, lúc này không đánh thì lúc nào.
Cô nhanh chóng dùng quyền cước mình học được tẫng cho tên ngồi đó ngất lịm trong vô thức sau đó nhanh chân tìm hướng thoát thân nhưng chạy mãi cũng chỉ quanh quẩn nơi hầm tối tăm.
Chạy đến cuối đường thì thấy cảnh vừa nói, sau đó bị trói bịt kín mắt rồi đem đi.
"Nhưng ta nhớ đoạn đường từ lúc lôi ra khỏi hầm đến nơi mọi người đứng rất gần, nếu trở lại ta có thể tìm được."
Diệp Ẩn chợt nhớ ra "Lẽ nào là căn phòng cô bị kéo vào?"
*Quay lại cung điện.
"Đã tìm khắp nơi vẫn không thấy thưa chủ nhân."
Hoắc Thừa Ân đau đầu, nghiền ngẫm nhìn Trần Cảnh Hâm đang kêu gào đau đón.
"Nếu nói ra ta sẽ bảo toàn mạng sống của ông, nếu không kể cả ông cũng không thoát được."
Trần Cảnh Hâm cười lớn "Nếu chết thì tất cả cùng chết, nếu để mất giang sơn này thì còn mạng có ý nghĩa gì."

Chấn Hưng tức điên lên đạp vào bụng ông ta mấy phát "Tên khốn nạn, lúc ngươi sống chẳng màng sinh mạng mà bòn rút đến lúc chết vẫn không chừa cho người khác con đường sống, ngươi chính là cặn bã của cặn bã, không có chút lương tri của con người."
Trần Cảnh Hâm phun ra ngụm máu cười càng sảng khoái "Thì sao hả? Nhìn lũ hèn mọn các ngươi chạy tới chạy lui tìm đường sống giống như những con chuột bị nhốt trong lồng chờ xé thịt, rất thú vị...!hahahaha..."
Lý Anh Kiệt thở dài "Ống ta điên thật rồi, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây chủ nhân."
Hoắc Thừa Ân nhắm mắt suy nghĩ, ở đây nhất định có mật đạo, nơi đặt nó chắc chắn phải ở phòng hắn hoặc phòng làm việc.
Nhưng ai nấy đều lùng sục tất cả vẫn không tìm ra điều gì bất thường, rốt cục họ đã bỏ sót ở đâu?
Bên ngoài bổng có tiếng pháo sáng, ai nấy đều nhìn qua khe cửa sổ.
"Là Diệp Ẩn, chủ nhân, cô ấy quay lại rồi." Lý Anh Kiệt là người hét lên thu hút sự chú ý của mọi người.
Pháo sáng màu đỏ tượng trưng cho màu máu, Diệp Ẩn chọn nó bởi cô ấy đã thể vì chủ nhân máu đổ xương tan cũng không nề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận