Chung Minh nghĩ nếu trắng trợn đi vào phòng làm việc thì không tốt lắm, vì thế rút khăn tay lau khô nước mắt, cắn răng soi gương điều chỉnh bông tai, lúc này mới cầm xấp giấy không biết là văn kiện gì, nghiêm chỉnh đi vào phòng Bạch Cẩn Niên.
"Có chuyện gì sao, Bạch tổng giám." Nhẹ nhàng khép cửa lại, Chung Minh đứng đắn không thể đứng đắn hơn lớn tiếng để cho mọi người bên ngoài cùng nghe được câu này.
Bạch Cẩn Niên "Ừ" một tiếng, còn đang lật tài liệu.
Chung Minh thần kinh nhẹ nhàng nhảy dựng, như thế nào lại cảm thấy thời gian bị đảo ngược?
Trước kia có bao nhiêu lần có cảnh tượng như vậy, vào văn phòng tên ngốc kia cũng không ngẩng đầu tiếp tục công việc, dùng một kiểu ngữ điệu liền tống cổ đi?
"Có việc nói mau a hỗn đản!" Chung Minh cảm thấy hiện tại thoải mái nhất chính là không cần để ý thân phận thủ trưởng của Bạch Cẩn Niên, lấy thân phận "Đại khái là người yêu" bày tỏ oán giận với Bạch Cẩn Niên.
Nghe được Chung Minh oán trách, Bạch Cẩn Niên rốt cuộc cũng ngẩng đầu, vẫy tay với Chung Minh.
Chung Minh vẻ mặt khinh thường đi qua: "Làm gì, có chuyện nói nhanh tôi còn muốn làm việc."
"Làm việc? Công việc của em chẳng lẽ tôi còn không biết sao?" Bạch Cẩn Niên đứng lên, tay liền hướng đến tai Chung Minh, sợ đau Chung Minh nghiêng người né tránh: "Không được."
"Cái gì không được a, lại đây." Bạch Cẩn Niên kêu Chung Minh đến nhưng lại bước về phía trước, lại trình diễn tình huống người này lùi phía sau người kia bước về phía đối phương.
Chung Minh lui đến góc phòng Bạch Cẩn Niên còn không buông tha, bước tới.
"Chị thần kinh a." Hai tay Chung Minh đặt ở vai Bạch Cẩn Niên không cho tiếp tục tới gần mình, "Văn phòng không được, chị muốn làm cái gì a!"
Bạch Cẩn Niên nghi hoặc một chút, cười rộ lên: "Em cảm thấy tôi muốn làm gì?"
"Có bệnh....!Tôi mới không cần biết suy nghĩ của chị! Tôi, tôi đi ra ngoài."
"Ai nói em có thể đi?" Hai tay Bạch Cẩn Niên chặn lại Chung Minh.
"Này, đừng như vậy mà." Chung Minh cúi thấp đầu, thanh âm cũng mỏng manh như mèo con kêu.
"Đừng như thế nào?" Môi Bạch Cẩn Niên nhẹ nhàng chạm vào cái cổ trắng tuyết của Chung Minh, cũng không cố sức, giống như lông vũ nhẹ nhàng trêu chọc làn da mẫn cảm.
"Ngu ngốc, chị nhất định phải như vậy sao.....!Chẳng lẽ không thể, chờ về nhà rồi nói sau sao...." Mặt Chung Minh đã muốn đỏ đến trình độ bể mạch máu rồi.
"Em mới ngốc." Bạch Cẩn Niên chọt chọt trán Chung Minh, tạo ra khoảng cách, "Tôi nói em mới là cả ngày suy nghĩ không đâu? Ừ? Tôi chỉ muốn nhìn cái tai của em mà thôi, em trốn cái gì?"
"......." Lúc này Chung Minh mới thật là giả ngớ ngẩn, tự mình đa tình còn bị Bạch Cẩn Niên thuận thế đùa giỡn.
Sao có thể như vậy đáng giận hỗn đản! Chẳng lẽ chị ta lấy bộ dáng quẫn bách của người khác làm niềm vui sao? Muốn nhìn tai liền nhìn tai a, chị nói tôi cũng không để chị nhìn, chị ở đâu mà tình thâm sâu vũ mênh mông làm gì, còn từng bước ép sát, ai sẽ không hoảng sợ a!
"Chị quản tôi!" Chung Minh vô cùng nhiệt tình dùng sức đẩy Bạch Cẩn Niên.
Bạch Cẩn Niên như trước phát huy võ công Thiếu Lâm, sừng sững không ngã, thậm chí có thể tứ lạng bạt thiên cân* bỏ lực đạo của Chung Minh, ngược lại còn tiến gần hơn.
"Tôi mặc kệ ai quản em.
Em phải ngoan, cho tôi xem cái tai." Quả thật nói lời thường dùng để dụ dỗ trẻ con!
"Ngoan cái mông a, ai muốn chị dỗ!"
"Em đó."
"Tôi không cần chị dỗ!"
"Tôi càng muốn dỗ!"
"......" Đây là người nào a, hoặc là, đây mới là bản chất thật sao?
Bạch Cẩn Niên không muốn tiếp tục lộn xộn với Chung Minh, cưỡi xe nhẹ đi đường quen* kéo eo Chung Minh nói: "Tôi đã nói nghiêm túc với em, đừng di chuyển, tôi nhìn tai em có được không?"
Nếu Bạch Cẩn Niên bá đạo Chung Minh còn có thể dùng toàn lực phản kháng, dù sao ngạo kiều với ngạo kiều cũng không trở người được, cũng không phải lần đầu tiên ở vị trí này.
Nhưng nếu người kia mềm mại hạ ngữ khí năn nỉ như vậy Chung Minh một tí xíu cũng không chống cự được.
Mang theo một chút điềm đạm đáng yêu, cũng không biết là ngụy trang hay thật lòng yêu thương một người, Bạch Cẩn Niên rất dễ dàng ổn định lại cảm xúc của Chung Minh, đem tóc vướng víu vén đến tai.
"Vốn dĩ tai em đã không mang bông tai từ lâu rồi, vì mang nó mà lần nữa đi bấm lỗ tai sao?" Bạch Cẩn Niên thấy toàn bộ tai Chung Minh đều đỏ lên, cũng không dám đụng.
"Là vậy." Chung Minh đành phải thừa nhận.
"Hừ, sao em không nói sớm với tôi? Tôi sẽ không đưa những thứ này....!Đau lắm sao?" Bạch Cẩn Niên vừa bất mãn vừa đau lòng.
"Không liên quan a." Chung Minh không để ý nói, "Dù sao chị tặng rồi còn ở đây nói cái gì "sớm biết vậy".
Lúc trước tôi cũng muốn rảnh rỗi sẽ bấm tai lần nữa, không liên quan tới chị, bớt ở đây nhận trách nhiệm gì đi."
"Không được, tôi phải tháo nó ra."
"Làm gì vậy!"
"Em còn muốn tiếp tục đeo nó sao? Còn chưa đủ đau sao? Lễ vật chỉ nên dùng tấm lòng để nhận, không phải để tra tấn em? Em kiên nhẫn một chút, tôi giúp em tháo ra.
Em xem, có dấu hiệu nhiễm trùng rồi, khó trách em đau đến chảy nước mắt."
"Tôi có dùng thuốc, sẽ không nhiễm trùng đâu."
"Không phải em làm dính nước sao."
".........!Tối hôm qua về lúc sau có đi tắm, cũng không chú ý cái tai có dính nước hay không."
"Em nói em còn có thể tự làm chuyện gì, cũng không chiếu cố tốt bản thân, ừ? Bông tai phải tháo ra nếu không bị nhiễm trùng cho em sống không bằng chết."
Tay Bạch Cẩn Niên chỉ vừa đụng tới Chung Minh đã lập tức kêu la.
"Em thật khoa trương, còn chưa làm gì em đã kêu rên? Lúc muốn em kêu thì một chút thanh âm cũng không có.
Bảo em chịu đựng, có thể chịu được không? Ngốc."
"Hừ, chị đang nói chuyện ma quỷ gì, lộn xộn.
Ít khinh thường người ta!" Chung Minh gắt gao cắn môi, một bộ dạng phải anh dũng hi sinh nói, "Chị động thủ đi!"
Lúc Bạch Cẩn Niên tháo bông tai Chung Minh liều chết nhăn mày cắn miệng không cho lọt ra âm thanh nào, Bạch Cẩn Niên thở dài: "Nếu đau quá em có thể cắn vai tôi."
"Không cần!"
"Bây giờ tôi tháo bông tai, tiếp tục chịu đựng một chút, rất nhanh."
"......!Chị trực tiếp động thủ là được rồi!"
Bông tai được lấy ra khỏi chỗ đau, Chung Minh có cảm giác đau đớn đang chậm rãi tra tấn thần kinh yếu ớt của mình, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
"Được rồi, đừng khóc tiểu quỷ, không sao ngoan nha." Bạch Cẩn Niên cầm bông tai, vỗ vỗ đầu Chung Minh một hồi liền ném bông tai kia vào thùng rác.
Chung Minh trên mặt còn vương nước mắt, biểu tình liền trở nên hung ác: "Làm gì phải ném đi vậy! Đáng giận, trả lại cho tôi!" Chung Minh đang muốn đi lại thùng rác, Bạch Cẩn Niên đã chặn lại:
"Không được nhặt, đồ vật ức hiếp em phải làm cho nó biến mất." Biểu tình Bạch Cẩn Niên lạnh lùng tàn ác như đang đối diện với kẻ thù.
"Đúng không?" Chung Minh liếc mắt nói, "Vậy chị mới là người phải biến mất!"
"Tốt nhất nói lúc tôi đang ức hiếp em."
"Chị mỗi ngày đều trêu chọc tôi!"
Bạch Cẩn Niên hứng thú cười, thuận tiện lưu một nụ hôn trên môi Chung Minh: "Tôi thật sự không ngại để em trêu chọc."
Chung Minh như nhìn thấy quỷ: "Lời chị nói là thật sao!"
"Nhưng còn tùy tâm tư của tôi." Bạch Cẩn Niên buông tay.
Ô! Lại còn phách lối như vậy! Chung Minh nhớ tới Đường Đường nói nấu cơm cần phải bạo dạn, lật qua lật lại xoay vòng.
Nhìn Bạch Cẩn Niên bộ dáng nắm chắc phần thắng trong tay, Chung Minh vẫn cảm thấy vẫn nên củng cố địa vị bản thân một chút.
Tác giả: JJ thật đáng ghét, rõ ràng trước đó có thấy tin nhắn trả lời sau lại không thấy T.T
JJ trả lại tin nhắn mà ta đã khổ cực nhắn cho mọi người! Thoáng cái qua hai giờ!!
À, về phần công thụ của hai vị này, tác giả nghĩ phải tương trợ lẫn nhau thì tốt hơn, nhưng cho Chung tiểu thư chút thời gian để phản công đi >.
Về chuyện của Trần tiểu thư với Đường tiểu thư, mọi người thích xem sao? = = Tác giả sợ viết ra có thể dong dài?
*Tứ lạng bạt thiên cân: Là một nguyên lý trong Thái Cực quyền, ý là dùng lực rất nhỏ giải quyết vấn đề rất lớn, lấy nhỏ thắng ít.
*Cưỡi xe nhẹ đi đường quen: Việc quen thuộc thì dễ làm..