Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế


"Đừng ngửa đầu, em đợi như vậy đi, nếu không máu sẽ chạy vào phổi, tôi cũng không cứu được em." Bạch Cẩn Niên chọt nhẹ trán Chung Minh, Chung Minh "Ác ác" vài tiếng.

"Tôi ra ngoài mua quần áo mới, nếu không thoải mái em phải vào phòng của tôi nghỉ, biết chưa?"
Chung Minh lại "Ác ác" vài tiếng nữa.

Bạch Cẩn Niên buồn cười, véo véo mặt của Chung Minh cười nói: "Xem ra về sau tôi phải ăn mặc đứng đắn một tí, tránh để em làm tôi mất mặt."
"Ác ác...."
Bạch Cẩn Niên nhíu mày: "Em là gà trống sao! Cứ ác ác!"
Chung Minh muốn nói: Còn không phải học chị sao.

Nhưng ngẫm lạ, vẫn nên quên đi.

Hiện tại phải làm hết thảy để vừa lòng Bạch đại nhân, bởi vì Chung Minh vừa rồi không cẩn thận thấy được nhãn áo.

Tuy rằng Chung Minh không biết nhiều nhãn hiệu nổi tiếng, thế nhưng Bạch Cẩn Niên mặc hết lần này đến lần khác làm Chung Minh nhận ra cái kia, là GUCCI, Chung Minh kinh hồn.

Nếu đem Chung Minh ra chợ bán, tính theo giá thịt heo trên thị trường chắc chắn bồi thường không nổi.

Thật sự là buồn bực Bạch Cẩn Niên không chịu được, tính cách tác phong đều là khiêm tốn, nhưng sau khi tiếp xúc Chung Minh lại phát hiện ra người kia thật sự có chút giống mình.

A không không, Chung Minh nói tuyệt đối không liên quan chuyện hàng hiệu này.

Nếu cho lựa chọn, Chung Minh tình nguyện đem GUCCI đổi thành tiramisu, ngồi ăn nằm ăn đi ăn, ăn một năm rưỡi vẫn còn ăn, đây mới là cuộc sống tốt đẹp đó hiểu không?
Có rảnh nhất định phải nói với Bạch Cẩn Niên chuyện này, đây chính là đại kế lâu dài.

Chung Minh đã nhìn ra tương lai tốt đẹp cùng Bạch Cẩn Niên.

Còn có một việc Chung Minh rất muốn biết.

Bạch Cẩn Niên cứ như vậy mang theo vết máu rực rỡ ra ngoài sao? Đi khu thương mại sao?
Hi vọng chị ta không gặp cảnh sát.

Đúng là Bạch Cẩn Niên cứ như vậy đến khu thương mại gần nhất.

Tuy nhiên cũng không ai cảm thấy Bạch Cẩn Niên kì quái, bởi vì so với Bạch Cẩn Niên vẫn còn nhiều người kì quái lắm.

Bạch Cẩn Niên đến GUCCI mua một cái áo sơ mi y như cái đang mặc, thật sự quá lười đi chọn thêm mẫu mới, thử tới thử lui thật phiền toái.

Bạch Cẩn Niên mặc quần áo chỉnh tề, ra cửa tiệm trực tiếp ném cái áo kia vào thùng rác.

Xoay người lại, phát hiện đối diện có hai thân ảnh rất quen thuộc, chăm chú nhìn, không phải là bạn thân Trần Tịnh Nhất của mình cùng Đường tiểu thư sao.

Đường tiểu thư đi rất nhanh ở phía trước, mặc một cái áo khoác lớn vạt dài phối hợp với bước chân có vẻ rất mềm mại.

Theo sau là Trần Tịnh Nhất có chút bi thảm, Trần Tịnh Nhất xách theo gần mười cái túi màu sắc rực rỡ các loại, trên vai còn mang túi xách không thuộc phong cách của mình, cực kì tận lực theo sau Đường Đường.

"Hóa ra mấy ngày không thấy người, là theo sau mông Đường tiểu thư làm tiểu người hầu." Bạch Cẩn Niên bừng tỉnh, nhưng lại cảm thấy kì lạ.

Trần Tịnh Nhất không tính là người cao ngạo, nhưng từ nhỏ ở trong trường làm "Cán bộ", thời đại học cùng với Lục Nhuyễn Tranh tranh chức chủ tịch hội học sinh, đầu rơi máu chảy nhưng không ai chịu thua.

Trần Tịnh Nhất bên ngoài cũng không phải người sắc bén, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng bị đàn áp, rất quật cường.

Tại sao đi du học một chuyến toàn bộ cá tính đều thay đổi như vậy? Rõ ràng không có ý chí chạy tới công viên giả thú làm công, đến giờ cũng không có một công việc ổn định.

Mấy thứ đó cũng quên đi, Trần Tịnh Nhất lại có thể coi trọng một người có tính tình đại tiểu thư, tình nguyện ở phía sau khúm núm?
Là cái gì hủy hoại cuộc đời Trần Tịnh Nhất hoặc là người hủy hoại chính là cậu ấy?
Bạch Cẩn Niên suy nghĩ nửa ngày, quên đi, không có hứng thú biết, quay về công ty được rồi.

Gấu mèo muội muội của mình còn đang đổ máu thảm thiết kìa.

Trần Tịnh Nhất hay tay tràn đầy, sắp không theo kịp bước chân Đường Đường, nhưng cũng không gọi, người kia ba bước người này cũng cố gắng hai bước theo sát.

Đường Đường căn bản là mặc kệ, ngược lại càng đi càng nhanh.

Đi đến cổng khu thương mại đột nhiên quay đầu lại, căm tức Trần Tịnh Nhất: "Đem túi của tôi trả lại cho tôi!"
"Làm sao vậy? Muốn lấy cái gì sao?" Trần Tịnh Nhất hỏi.

"Tôi muốn về nhà, cô đừng theo tôi."
"Tôi đưa em trở về." Trần Tịnh Nhất đem túi to đổi sang tay phải lúc này mới lấy túi xách ở đằng sau ra.

Đường Đường tiến lên đoạt lại túi xách, thở phì phì nói: "Tôi không cần cô đưa! Cô rời đi cho tôi được không! Chẳng lẽ mấy ngày nay cô còn không nhìn rõ tôi là người như thế nào sao? Tôi phiền muốn chết, tính tình đại tiểu thư, tiêu tiền phung phí, nóng nảy, chẳng lẽ cô xem không thấy sao? Tại sao cô không ghét tôi!"
Trần Tịnh Nhất im lặng nghe Đường Đường phàn nàn xong, không nói gì, chỉ tặng Đường Đường một nụ cười bình thản.

Nhìn thấy nụ cười này Đường Đường cảm thấy chân khí trong kinh mạch đi ngược chiều, có lẽ nhìn Trần Tịnh Nhất thêm một giây Đường Đường sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.

Mang theo túi xách đi trước, Trần Tịnh Nhất chậm rì rì theo sát phía sau, như thế nào cũng không bỏ rơi được cái bóng kia.

Đường Đường thật không ngờ, thời gian ở chung với Trần Tịnh Nhất đã qua một tuần, một chút cảm xúc buồn bực Trần Tịnh Nhất cũng chưa biểu lộ.

Bắt giặt quần áo Trần Tịnh Nhất liền đi giặt quần áo, bắt nấu cơm liền nấu cơm, nửa câu oán hận cũng không có -- tuy rằng giặt quần áo là máy giặt, nấu cơm thì là nấu cơm điện.

Nhưng Đường Đường vẫn không hiểu được, nữ nhân này hoàn toàn không giống người tính tình tốt, vì sao có thể dễ dàng tha thứ Đường Đường luôn cố ý làm khó dễ? Đừng nha, đừng nói với tôi cái gì mà "Tình yêu chân thật" nha, cái loại tình cảm này Đường Đường chưa từng hy vọng trong cuộc đời sẽ gặp được.

Tâm tư Đường Đường gần đây rất loạn.

Trong khoảng thời gian này Trần Tịnh Nhất và Đường Đường ở cùng một chỗ, nhưng Đổng Dịch Huyên cũng có tìm đến.

Đổng Dịch Huyên không phải loại người có thể nói thẳng ra lời xin lỗi, nhưng trong lời nói quả thật có ý quay về.

Đường Đường không hiểu lắm, tâm tư đã chết quá lâu, mỗi lần Đường Đường nghĩ tới Đổng Dịch Huyên thì lại cảm thấy bản thân đã chết một lần, Đường Đường sẽ im lặng đem ảnh chụp trong lòng ra bái tế một lần -- xem như bản thân đã chết.

Đã chết lâu như vậy đột nhiên người trở về muốn nói chuyện yêu đương, mọi người nói xem việc này làm sao?
Nhưng không thể phủ nhận, cho dù Đổng Dịch Huyên biến thành cương thi thì Đường Đường vẫn còn động tâm.

Chẳng qua Đường Đường hiểu rõ, bản thân yêu là Đổng Dịch Huyên trong trí nhớ, người nghiêm túc trưởng thành sớm kia không bao giờ nói yêu ai.

Hiện tại ánh mắt u buồn của người này lại thường thường lộ ra vẻ ôn nhu của nữ nhân, Đường Đường không quen biết.

Kì thật làm phiền Đường Đường, Đổng Dịch Huyên vẫn là xếp hạng thứ hai.

Trần đạo trưởng đứng đầu trong "Bảng xếp hạng nhân vật phiền toái" của Đường Đường.

Đối mặt với việc Đường Đường cố ý làm khó làm dễ Trần Tịnh Nhất hoàn toàn không để trong lòng, ngược lại làm Đường Đường có chút khó xử.

Không thể phủ nhận, trước kia đều là Đường Đường lấy lòng người khác, vô luận là cúc cung tận tụy với Đổng Dịch Huyên, hay là đối phó với chồng và một loạt bạn tình, Đường Đường không muốn thiếu ai cái gì, cho nên sẽ thật tự nhiên khi phải trả lại.

Đương nhiên tốt nhất là không ai nợ ai.

Nhưng Trần Tịnh Nhất làm Đường Đường rất khủng hoảng, đúng, tuyệt đối có thể gọi là siêu cấp khủng hoảng.

Người này Đường Đường nhìn không hiểu, không biết vì sao người này không cần hồi báo trả ơn, nỗ lực cho đi nhưng không cho Đường Đường trả lại.

Kì thật đáp án rất rõ ràng, chỉ là Đường Đường không muốn đối mặt mà thôi.

Đường Đường đón xe trở lại nhà thuê, Trần Tịnh Nhất đã an cư hơn một tuần trong này lại bị nhốt ngoài cửa.

Đường Đường tắm rửa, sấy tóc, xem TV, ăn đồ ăn vặt....!Một thân một mình thật thoải mái, làm chuyện gì cũng thật vui vẻ không có áp lực nha! Cái gì cũng không cần để ý tòan bộ đều thoải mái nha! Tốt đẹp nhất là ngày nghỉ xán lạn, một người một không gian thật tuyệt vời muốn chết nha! Đường Đường quả thật là gian ác cười ha hả!
"Két" một tiếng cánh cửa được mở ra, Đường Đường mang bộ mặt u ám như nữ Bao công nghiêm túc oán giận xuất hiện trước mặt Trần Tịnh Nhất.

Trần Tịnh Nhất tiểu thư thật không hình tượng ngồi chồm hổm ở cửa cầm ipad chơi game, quay đầu ngẩn người nhìn Đường Đường khi trong miệng vẫn còn ngậm một miếng rong biển.

"Cô tại sao không gõ cửa!" Ngữ khí Đường Đường ác liệt dường như có thể dùng "Cực hung cực ác" để hình dung.

Trần Tịnh Nhất ngẩn ngơ, nhanh chóng nuốt miếng rong biển, vô cùng tự nhiên trả lời: "Gõ cửa em cũng không mở a.

Đã là lần thứ tư trong tuần này em nhốt tôi ngoài cửa."
".......!Cô đếm số lần phải không! Tốt, vậy cô ngồi chồm hổm ngoài cửa đừng vào ha!" Trần Tịnh Nhất thấy Đường Đường sắp đóng cửa, ôm theo máy tính, như vận động viên bóng bầu dục hung hăng lăn vào khe cửa.

Không nghĩ tới Trần Tịnh Nhất đột nhiên nổi điên, Đường Đường lắp bắp kinh hãi vội vàng lui về phía sau, Trần Tịnh Nhất như vừa ghi được bàn thắng, nhào lộn tới sô pha, ôm máy tính đắc ý cười với Đường Đường.

"Đồ điên!" Đường Đường mắng.

"Cứ việc bảo tôi đồ điên, không cho phép gọi tôi đồ ngốc." Trần Tịnh Nhất kêu to.

Đường Đường nghĩ trái nghĩ phải trong lúc nhất thời không biết mắng cái gì mới tốt.

Trên thế giới này người đáng ghét không phải là người cùng mình mắng nhau, chính là mình mắng một nghìn câu còn người ta thì cợt nhả mình! Trần tiểu thư trước mắt chính là tiêu bản sống đó!
Tác giả: JJ căn bản là không tốt!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui