Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau

Lam Nguy thấy ánh mắt Tư Khảm Hàn đang nhìn xa xăm, muốn làm cho anh chú ý đến sự tồn tại của mình, lại sợ cắt đứt suy nghĩ của Tư Khảm Hàn, đè nhẹ giọng nói thật cẩn thận khẽ gọi: “Tổng giám đốc Tư. . . . . .”

Ánh mắt của anh từ xa xa thu lại, con ngươi hời hợt liếc thấy Lam Nguy không biết từ khi nào đã đứng trước mặt, gương mặt tuấn tú không có một tia luống cuống, chậm rãi xoay người, đôi mắt nhìn tới Lam Nguy, “Chuyện gì?”

Lam Nguy không chút dấu vết rụt bả vai lại, trong lòng rầm một tiếng, rốt cuộc tổng giám đốc bị sao vậy, gần đây luôn thất thần, không đúng, thay vì nói là thất thần không bằng nói anh ta không tập trung tư tưởng, mình đã đứng trước mặt anh ta một lúc rồi, thế nhưng dường như anh ta lại không phát hiện sự tồn tại của mình, rốt cuộc là anh ta đang suy nghĩ cái gì, Tư Khảm Hàn như thế này, có thể nói, anh chưa từng thấy bao giờ.

Có điều, ngoài Tư Khảm Hàn, anh còn phát hiện một người khác bất thường, đó chính là Hạ Ngưng Âm, cô ngược lại còn tốt hơn một chút, sẽ không thất thần như lão tổng, chỉ là tươi cười trên mặt phai nhạt rất nhiều, lúc nhìn thấy Tư Khảm Hàn thì càng rõ ràng hơn.

Ngay như chuyện sáng hôm nay, anh đang nói chuyện với Hạ Ngưng Âm rất vui vẻ, nhưng khi Tư Khảm Hàn đi vào, thấy rõ cô mất tự nhiên, tươi cười trên mặt nhạt đi, thuần túy biến thành vận động co rút của cơ miệng, không đẹp chút nào.

Anh thật nghi ngờ có phải bọn họ chia tay không? Nhưng sau khi tan làm, bọn họ vẫn cùng đi như trước, hiện tại vẫn ở chung như trước, trừ vẻ mặt của hai người, anh không phát hiện ra những cái khác có điểm gì bất thường.

Anh cũng hoài nghi có phải Tư Khảm Hàn vứt bỏ Hạ Ngưng Âm, mới khiến cho Hạ Ngưng Âm lạnh nhạt với anh ta, nhưng nhìn kỹ lại thấy không giống, bởi vì anh có thể nhìn ra ánh mắt Hạ Ngưng Âm vẫn có cảm giác, hơn nữa anh ta tương đối nhường nhịn Hạ Ngưng Âm, nói như vậy cũng không đúng.

Chẳng lẽ bọn họ chiến tranh lạnh? Cái này có chút giống, có điều chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, tại sao đại tổng Tư lại biểu hiện như thể là vứt bỏ vợ vậy? Cả ngày mất hồn mất vía, Lam Nguy thở dài, lắc đầu một cái, cuối cùng đưa ra một kết luận: chính là người đang yêu không thể nào hiểu được.

“Anh rảnh nhỉ? Còn đứng ở đây làm gì? Vẫn chưa tan làm đâu, chuyên cần tháng này mất.” Tư Khảm Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lam Nguy, không vui nhìn ánh mắt thương hại lộ ra trên mặt Lam Nguy, mà đối tượng tiếp nhận ánh mắt này lại là anh! Phiền toái ngập trong đầu, anh không cách nào trấn định để làm việc cho tốt, hiện tại, Lam Nguy lại giống như ngòi nổ, phiền não mấy ngày nay càng lúc càng nhiều.

Lam Nguy cảm thấy rất oan uổng, gương mặt tuấn tú nhăn thành quả mướp đắng. Anh biết tâm trạng Tư Khảm Hàn không tốt, nhưng anh ta giận chó đánh mèo cũng quá mức không hợp lý mà?

Không cam lòng thật sự không cam lòng, Lam Nguy lễ phép thuyết phục anh ta, mặc dù ngay cả chính mình cũng cảm thấy cơ hội không lớn, nhưng là, nếu như không nói, đồng nhân dân tệ đỏ rực sẽ chạy mất, vậy sẽ càng thêm đau lòng, “Tư tổng, không thể nào? Tôi. . . . . . Tôi chưa từng vắng mặt hoặc là đi trễ gì đó mà?”

“Hừ!” Tư Khảm Hàn không vui hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn mặt Lam Nguy uất ức, lạnh giọng nói: “Tôi thích thế! Anh có ý kiến gì?”

“Không dám!” Trong lòng Lam Nguy cười khổ, anh nào dám có ý kiến, nếu Tư Khảm Hàn thích, bất cứ lúc nào cũng có thể sa thải anh mà không chớp mắt.

Tư Khảm Hàn xoay người, tâm tư quay trở lại màn hình máy tính, không thèm liếc nhìn Lam Nguy lấy một cái, không mặn không nhạt mở miệng nói: “Ra ngoài đi, nhớ sắp xếp tốt tài liệu cần dùng chiều nay, buổi trưa trước khi tan làm đem qua đây cho tôi xem.”

“Vâng ạ, Tư tổng.” Lam Nguy nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.

Buổi trưa, Tư Khảm Hàn xách theo hộp cơm đủ sắc đủ vị Lam Nguy mua ở bên ngoài về, đến gần phòng làm việc của Hạ Ngưng Âm, nghe thấy tiếng bước chân, Hạ Ngưng Âm từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tư Khảm Hàn cũng không có ngạc nhiên, nhoẻn miệng mỉm cười: “Anh đến rồi à? Đợi một chút, sắp xong rồi.”

Đặt bữa trưa trong tay xướng, Tư Khảm Hàn đi tới sau lưng Hạ Ngưng Âm, từ phía sau nắm bả vai cô, đỉnh đầu đặt nơi cổ cô, hơi thở nóng bỏng phả vào da thịt mịn màng của cô, bàn tay nhỏ bé nắm con chuột của Hạ Ngưng Âm không tự chủ khẽ run rẩy, suýt chút nữa không cầm nổi, quay đầu lại liếc Tư Khảm Hàn một cái, nhỏ giọng quát: “Đừng làm loạn, anh ăn trước đi, em làm xong sẽ qua.”

“Không được!” Tư Khảm Hàn không chút nghĩ ngợi trực tiếp hủy bỏ lời nói của Hạ Ngưng Âm, bàn tay đoạt lấy con chuột, bất mãn nhìn cô chằm chằm: “Lần trước em cũng nói như vậy, kết quả thế nào? Nếu anh không thúc giục lần thứ hai, có phải em cũng sẽ ăn đúng không?”

“Lần trước tình huống khẩn cấp, hơn nữa, em còn chút nữa là được rồi, thật không dễ gì mới làm ra chút đồ, đợi một chút đã lại có ý định đi tìm lần nữa, thật là phiền phức, anh ăn trước đi.” Bất đắc dĩ đẩy ra đỉnh đầu đặt ở bả vai cô, Hạ Ngưng Âm có chút uể oải.

Tư Khảm Hàn không nói lời nào, ánh mắt sầm lại, sao anh không hiểu ý nghĩ của cô chứ, gần đây cô luôn lấy các loại lý do để né tránh cơ hội ở một chỗ với anh, buổi trưa ăn cơm cố tình để anh ăn trước, buổi chiều tan làm lại càng tìm cớ không ngồi xe của anh, khuya về nhà, không giống như trước đây cùng anh xem ti vi hoặc làm việc khác, hiện tại, nếu anh không chủ động, cô hẳn sẽ tuyệt đối không chủ động nói với anh quá nửa câu.

Anh rất muốn hỏi cô rốt cuộc là làm sao, nhưng cho dù anh hỏi bao nhiêu lần, cô vẫn nhàn nhạt cười nói cô không có thay đổi, là anh quá đa tâm rồi. Đúng vậy, lúc đi cùng nhau, vẻ mặt cô sẽ vẫn như vậy, giống như không có gì đổi thay, nhưng anh không phải người khác, người khác không nhìn ra anh cũng không nhìn ra được sao? Cô rõ ràng đang lừa dối anh, là anh quá đa tâm sao? Anh không nghĩ như vậy, nhưng anh không tin! Anh thậm chí hoài nghi có phải cô gặp gỡ ai khác bên ngoài không, nghĩ tới đây, Tư Khảm Hàn nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào gáy Hạ Ngưng Âm.

Ánh mắt sau lưng đột nhiên chuyển lạnh, Hạ Ngưng Âm ngẩn ra, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tư Khảm Hàn, lại không thấy cái gì, thở dài, bàn tay nhỏ bé sờ lên khuôn mặt tuấn tú của anh, nghiêng người hôn một cái lên khóe miệng anh, cười nói: “Còn ở đây làm cái gì? Còn không đi ăn cơm đi? Không ăn đi cơm sẽ nguội đấy, nhanh đi ăn đi.” Thấy Tư Khảm Hàn vẫn thờ ơ, ngơ ngẩn nhìn cô, giống như nhìn kỹ phạm nhân, đáy lòng Hạ Ngưng Âm khẽ run, cuống quít quay mặt đi, thế nhưng Tư Khảm Hàn giống như biết trước, nắm cằm của cô, con ngươi sắc bén liếc nhìn Hạ Ngưng Âm đứng ngồi không yên, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc em đang trốn cái gì? Nếu có gì bất mãn thì trực tiếp nói với anh? Mẹ kiếp, đối xử thờ ơ lạnh nhạt với anh như vậy là có ý gì?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn không thể động đậy, Hạ Ngưng Âm rũ mi mắt xuống, che giấu chột dạ trong lòng mình, hoảng hốt nói: “Em, Em không có, gần đây hơi bận mà thôi, anh cũng biết, công ty càng ngày càng nhận được nhiều đơn.”

Tư Khảm Hàn buông cằm Hạ Ngưng Âm ra, trong mắt đều là thất vọng. muốn nói lại thôi nhìn cô, cuối cùng, không nói câu gì rời khỏi phòng làm việc của Hạ Ngưng Âm.

“Rầm!” Tiếng đóng cửa giội lại, Hạ Ngưng Âm mềm lòng, nhìn cửa chính đã đóng, ánh mắt Hạ Ngưng Âm khổ sở, mang theo đấu tranh nho nhỏ.

Trong lòng cô cũng không chịu nổi, nhưng cô không biết nên là thế nào, đột nhiên cô cảm thấy rất lo lắng, cô không biết rốt cuộc Tư Khảm hàn đặt cô ở vị trí nào, bọn họ rõ ràng là người yêu, nhưng không có loại cảm giác này.

Dạo bước đến bàn tròn nhỏ, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, mở hộp cơm Tư Khảm Hàn đem tới, bên trong bày hai phần đồ ăn cho hai người, trong đó có một phần đều là món cô thích, nhà hàng này là nhà hàng cô thích nhất, cô đưa Tư Khảm Hàn đi ăn thử một lần, Tư Khảm Hàn cảm thấy cũng bình thường, nhưng vì cô thích ăn, cho nên, Tư Khảm Hàn cũng sẽ chiều theo cô.

Bây giờ nhớ tới, thật ra thì, anh đối xử với cô vô cùng tốt, cũng sẽ buông xuống tư thái tới chăm sóc cô, nhưng anh lại chưa từng nói với cô câu “Anh yêu em”, ngay cả đơn giản là từ “Thích” cũng chưa từng nghe anh nói một lần, anh không nói cũng không sao, cô biết người Trung Quốc luôn kín đáo, nhưng cô không hiểu, tại sao Tư Khảm Hàn đối với chuyện của cô, giống như thể không thèm để ý.

Hôm sinh nhật anh, cô hào hứng bừng bừng đón sinh nhật với anh, thế nhưng anh lại xem thường như vậy, giống như thể không thích cô cùng anh chúc mừng, vốn dĩ cô cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng khi cô hỏi anh có tò mò cô tặng quà gì không, anh lại nói không! Hơn nữa còn là vẻ mặt khinh thường.

Cô biết anh có tiền, cô lại rất nghèo, nhưng, cho dù nói thế nào thì cũng là chút tâm ý của cô mà? Vì sao anh có thể coi thường cô như vậy chứ?

Còn nữa, mỗi lần nhắc tới người nhà anh thì anh liền không vui nhìn cô, cảm giác đó giống như cô đang dòm ngó riêng tư hoặc làm một việc gì đó không nên làm, nếu anh đã không muốn nói nhiều, cô cũng không muốn hỏi quá nhiều.

Tuy nhiên theo ý cô những thứ này là chuyện rất bình thường, cho dù là bạn bè bình thường, quen biết một chút người nhà đối phương cũng là bình thường, huống chi là người yêu? Nhưng là ánh mắt không vui ấy, biểu hiện phiền toái khiến cô hoài nghi, anh thật sự thích cô sao? Bọn họ thật đang yêu nhau sao?

Đúng vậy, đúng là bọn họ đã giải trừ khế ước, giữa bọn họ là kết giao bình thường, anh vẫn rất dịu dàng chăm sóc cô, cô nên thấy thế là đủ, nhưng trong lòng cô vẫn có rất nhiều nghi ngờ, khiến cho cô không thể giả vờ như cái gì cũng rất tốt, càng đến gần anh, những ý nghĩ quanh quẩn trong đầu cco liền như núi lửa phun trào tán loạn, cô căn bản không tĩnh tâm được.

Tính tình cô từ trước đến nay đều rất dễ nổi nóng, vì để tránh xảy ra xung đột với Tư Khảm Hàn, nên cô nghĩ cần một người yên lặng một chút, làm rõ ý nghĩ của mình, cũng muốn xem rốt cuộc Tư Khảm Hàn muốn làm gì, mới có cục diện hôm nay, xem ra, sự tình tiến hành không được tốt như vậy.

Buổi chiều tan làm, khóe miệng Tư Khảm Hàn khẽ nhoẻn cười, lại đi đến phòng làm việc của Hạ Ngưng Âm, thế nhưng khi anh đẩy cửa ra thì bên trong đã không còn một bóng người, nụ cười trên miệng nhanh chóng biến mất, lặng lẽ liếc nhìn phòng làm việc lạnh lẽo.

Buổi trưa hôm nay, khi anh quay lại, trên bàn làm việc của cô đặt bát canh nóng mà anh thích, cô còn để lại tờ giấy, khi đó mặt anh thật cao hứng, hưng phấn mãi cho đến khi tan làm vẫn chưa biến mất, anh cho là giữa bọn họ đã hoàn toàn hòa hảo rồi, Tư Khảm Hàn hừ lạnh một tiếng, nhưng mà, bây giờ nhìn lại, là anh tự mình đa tình.

Lam Nguy đi qua phòng làm việc của Hạ Ngưng Âm, thấy Tư Khảm Hàn không nhúc nhích, mắt lạnh nhìn bên trong, liền đi tới, “Tư tổng, tôi vừa thấy Hạ tiểu thư bước vào thang máy, bây giờ anh đi xuống. đuổi theo còn kịp.”

Tư Khảm Hàn không nói gì, chỉ liếc Lam Nguy một cái, môi mỏng mím chặt, sải bước đi tới thang mái.

Ra khỏi thang máy, ở khúc quanh liền thấy một bóng dáng quen thuộc, thân thể nhỏ nhắn của Hạ Ngưng Âm đang chen chúc trong đám người, vội vội vàng vàng chạy về phía trước, đôi mắt Tư Khảm Hàn nheo lại nổi lên tinh quang, nhanh nhanh chóng chóng đuổi theo, đến ven đường, Tư Khảm Hàn vẫn chưa kịp lên tiếng, Hạ Ngưng Âm đã chặn lại một chiếc taxi, đi ngược hướng về nhà.

Ánh mắt Tư Khảm Hàn âm lãnh nhìn hướng chiếc taxi biến mất, trên người Tư Khảm Hàn tản ra hơi thở nghiêm trang, người xung quanh đều không dám đến gần anh, đáy lòng hừ lạnh, sao anh không biết đường về nhà có thể rẽ bên đó vậy? Nghĩ đến tột cùng, Tư Khảm Hàn lập tức ngồi lên xe đuổi theo, hiện tại cảm thấy bản thân như thể ông chồng đi bắt gian vậy.

Taxi dừng trước cổng một chợ bán đồ gia dụng, Hạ Ngưng Âm trả tiền, vội vàng chạy vào bên trong, Tư Khảm Hàn theo ở phía sau, nhìn bóng dáng gấp gáp phía trước, nhíu chặt lông mày, cô tới đây để làm gì?

Hạ Ngưng Âm bước vào một cửa hàng gia cụ hạng sang, cô vừa tiến đến, đã có người đến bên cạnh cô, nhìn nét mặt của bọn họ, có lẽ bọn họ đã từng gặp nhau, lúc này, nhân viên cửa hàng dẫn Hạ Ngưng Âm đi vào bên trong, Tư Khảm Hàn nhìn ngắm xung quanh, để không kinh động người khác, đành phải ngây ngốc đợi ở bên ngoài.

Nhân viên cửa hàng vén lên vải che màu trắng, một chiếc ghế ngủ mềm mại xinh đẹp hiện ra trước mắt, Hạ Ngưng Âm kinh ngạc vuốt thành ghế, hài lòng cười cười, “Cám ơn ông chủ, làm rất tốt, tôi rất thích.”

“Ha ha, tiểu thư hài lòng là tốt rồi.” Ông chủ hiển nhiên rất vui vẻ, thấy dáng vẻ thích thú của cô, cũng bật cười.

Hạ Ngưng Âm rất vui, vẻ mặt tươi cười nhìn chăm chú cái ghế trước mắt, “Tôi rất hài lòng, ông cứ theo như những gì đã nói, đưa đến nhà tôi đi nhé.”

“Được, cô cứ yên tâm, mời đợi một chút, tôi đi làm một vài thủ tục.” Nói xong, ông chủ liền đi ra.

Cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, nhìn ghế ngồi, nhướng cao chân mày ngồi lên, cảm giác thoải mái buông lỏng truyền khắp cơ thể, thân thể lạp tức thanh tỉnh lại, mệt mỏi rất nhanh giảm bớt, thỏa mãn thở dài một hơi, trong nháy mắt chân mày lại nhíu chặt, chỉ là không biết Tư Khảm Hàn có thích hay không nữa, anh đối với quà cô tặng dường như không có chút mong đợi, thật hi vọng Tư Khảm Hàn có thể đủ thích nó.

Một giọng nam hào sảng vang lên cắt đứt suy nghĩ của Hạ Ngưng Âm, rất êm tai, “Này, nghĩ cái gì thế? Sao lại nhập thần như vậy?”

Thanh âm có chút quen thuộc, mở mắt ra, nghi ngờ nhìn đến chỗ phát ra âm thanh, nhìn thấy người tới thì Hạ Ngưng Âm kinh ngạc mở to hai mắt, vội vàng từ trên ghế ngồi dậy, chỉ vào nam nhân sợ hãi nói: “Là anh? ! Ngôn Phong Mị! Sao anh lại ở chỗ này? !”

“Hắc hắc!” Ngôn Phong Mị cười đắc ý, nhướng cao chân mày, hiển nhiên không nghĩ tới có thể gặp cô ở đây, nhưng vẫn giả vờ giả vịt, ái muội nhìn cô, thanh âm trầm thấp dễ nghe, có hương vị mê hoặc lòng người, trêu trọc nói: “Anh tới đây ngoài việc vì muốn gặp lại em, em cảm thấy còn thể vì cái gì?”

“Nói hươu nói vượn!” Nhìn thấy anh ta có chút cao hứng, ở đáy lòng đã liệt vào phạm vi bạn bè, Hạ Ngưng Âm tức giận lườm anh ta, hừ lạnh một tiếng: “Không gặp một thời gian, vẫn cợt nhả như lúc đầu, thật là lãng phí khuôn mặt cùng dáng vẻ.”

“Ha ha.” Ngôn Phong Mị giận quá hóa cười, tiến lên sát cô, mập mờ nháy nháy mắt, “Dáng vẻ anh vẫn luôn như vậy mà, chỉ là em vẫn chưa hiểu rõ anh mà thôi, có điều, anh làm người tốt bụng, hiện tại cho em một cơ hội tìm hiểu anh thật rõ, thế nào? Có hứng thú không?”

Ngôn Phong Mị khiến cho người ta có cảm giác rất nhẹ nhàng, không có cảm giác áp bức xấu hổ, rất dễ thân thiết, nếu anh đã mời, không vì cái gì khác, coi như để cám ơn anh đã ôm cô từ trên đài xuống, cô cũng nên đáp ứng anh, hơn nữa, cô cũng rất thích Ngôn Phong Mị, sau Lăng Tuyên, anh là người thứ nhất khiến cô có cảm giác có thể trở thành bạn tốt cả đời.

Hạ Ngưng Âm không nói lời nào, xoay người đi làm thủ tục, Ngôn Phong Mị ngơ ra, nhưng rất nhanh lại cười.

Hạ Ngưng Âm chớp mắt mấy cái, Ngôn Phong Mị cười cười đang không ngừng phóng điện với cô, xoay người bước đi, đi được vài bước, cảm giác Ngôn Phong Mị không đi theo, xoay người lại nhướn mày, “Sao vậy? Không muốn để em hiểu rõ anh nữa à?”

“Sao thế được? Anh đã nói là sẽ giữ lời?” Ngôn Phong Mị nở nụ cười, rảo bước đuổi kịp cô.

Nhíu nhíu mày, Hạ Ngưng Âm nhìn điện thoại di động, “Còn không mau dẫn đường? Thời gian của em không còn nhiều đâu nha.” Cô nhớ rõ giờ cấm cửa của cô là chín giờ, trước kia là bảy giờ, từ sau khi ở chung với Tư Khảm Hàn, phúc lợi nhiều hơn một chút, cho nên liền thuận nước đẩy thuyền sửa lại.

Hai người sóng vai đi từ cửa nhỏ bên kia ra, Tư Khảm Hàn núp ở bên này, nhìn thấy bóng dáng của Hạ Ngưng Âm, theo phản xạ lùi về phía sau, bên tai vang lên tiếng cười nói của Hạ Ngưng Âm với người bên cạnh, trong lòng hoài nghi, len lén nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy Ngôn Phong Mị nghiêng mặt nói chuyện với Hạ Ngưng Âm đang tươi cười.

Tiếng cười ấy đã bao lâu không nghe thấy rồi hả? Tư Khảm Hàn cũng lười tính toán, trong lòng cười lạnh, nếu ở bên cạnh anh mà ủy khuất như vậy, khó chịu như vậy, tại sao không thẳng thắn biểu hiện ra? Khiến anh nhìn ra sớm một chút, sẽ không như một tên ngốc, ngây ngốc lấy lòng cô, hết lần này đến lần khác không buông hỏi cô, vì cớ gì đối xử với anh như vậy.

Về phần tại sao, hiện tại không phải đã biết rồi ư? Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là Hạ Ngưng Âm đã vui vẻ bên người mới.

Tư Khảm Hàn không biết tâm trạng mình lúc này là như thế nào, chỉ biết tất cả cảm xúc tích lũy trong lòng đã bùng phát, khóe mắt nhìn chằm chằm hai người như muốn rách ra, Hạ Ngưng Âm, tôi muốn biết, rốt cuộc tôi có lỗi gì với em? Vì sao em phải đối xử với tôi như vậy?

Từng bước mạnh mẽ tiến lên phía trước, không nói một lời đuổi kịp, khuôn mặt tuấn tú của Tư Khảm Hàn lạnh lùng quét một tầng băng sương, giấu tất cả tâm tình trong đôi mắt sâu không thấy đáy.

Ra khỏi cửa hàng, Tư Khảm Hàn đuổi tới đôi nam nữ đang nói chuyện vui vẻ, ở phía sau kéo cánh tay Hạ Ngưng Âm lui lại, Hạ Ngưng Âm căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, không kịp suy nghĩ gì đã bị kéo ôm vào trong lồng ngực quen thuộc.

Gương mặt tuấn tú của Tư Khảm Hàn gần trong gang tấc, Hạ Ngưng Âm sợ run lên, nụ cười trên khóe miệng cứng lại, không phải vì sự xuất hiện đột ngột của Tư Khảm Hàn, mà là trên người Tư Khảm Hàn phát ra tàn bạo quen thuộc, thân thể không khỏi rụt một cái, không biết là sợ hay vì cái gì khác.

Bàn tay to lớn gắt gao đặt trên eo nhỏ của Hạ Ngưng Âm, cúi đầu nhìn cô cảnh cáo, khóe miệng Tư Khảm Hàn mỉm cười nhìn Ngôn Phong Mị, tầm mắt lưu chuyển từ Hạ Ngưng Âm đến trên người Ngôn Phong Mị, “Ngôn tiên sinh có vẻ rất thân với bạn gái tôi?”

“Ha ha, cũng đã gặp mặt vài lần, không thể nói là rất thân.” Tư Khảm Hàn xuất hiện khiến Ngôn Phong Mị có chút kinh ngạc, tầm mắt nhìn đến bàn tay ôm eo Hạ Ngưng Âm, ham muốn chiếm hữu cô quá rõ rồi.

Ngôn Phong Mị cười cười, khóe mắt trộm liếc Hạ Ngưng Âm trong ngực Tư Khảm Hàn, chỉ thấy cô đang lo lắng nhìn Tư Khảm Hàn, dáng vẻ muốn giải thích, rõ ràng, Tư Khảm Hàn đang nổi nóng, căn bản không cho cô cơ hội mở miệng.

Không muốn gây ra phiền toái cho Hạ Ngưng Âm, Ngôn Phong Mị khách khí nhàn nhạt cười một tiếng, “Mới vừa nãy đụng phải, liền hàn huyên mấy câu, ánh mắt Ngôn tiên sinh rất tốt, Hạ tiểu thư lại cực kỳ thẳng thắn, khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ, lần trước giúp Hạ tiểu thư một việc, vì muốn cho cô một cơ hội báo ân, nên vốn định lừa gạt Hạ tiểu thư một bữa cơm, nhưng thật đáng tiếc mà, Hạ tiểu thư không rảnh như vậy, vội vã về nhà, đúng lúc tôi cũng không có việc gì liền cùng đi xuống.”

“Ồ? Thật khéo nha.” Đáy lòng Tư Khảm Hàn cười lạnh một tiếng, căn bản không tin có chuyện khéo như vậy, thành phố B nói lớn không lớn nhỏ không nhỏ, cũng biết là sơn thủy cũng có lúc gặp lại, nếu thật sự là như lời nói, chỉ có thể là bọn họ rất có duyên rồi, nhưng, Hạ Ngưng Âm còn đang ở cùng anh, sao anh không phát hiện cô cần mua đồ gì?

Chẳng nhẽ là mua cho ba cô? Không thể nào! Tư Khảm Hàn rất nhanh hủy bỏ đáp án này.

Lúc đi vào, đợi cô tới nhàm chán, anh thử nhìn giá cả bên trong cửa hàng, mỗi chiếc đều khoảng 10 vạn nhân dân tệ, dựa vào kinh tế nhà cô, sẽ không mua thứ đồ xa xỉ như vậy về dùng, huống hồ, cô căn bản cũng không có nhiều tiền như vậy để mua một chiếc trong đó!

Không giống như Ngôn Phong Mị, anh ta có tiền có thế, những thứ này chỉ là tiền lẻ đối với anh ta không đáng kể, chỉ cần anh ta muốn, anh ta có thể trực tiếp gọi đồ dùng nhập khẩu từ nước ngoài nhãn hiệu nổi tiếng, anh ta cũng sẽ không tới nơi nhỏ bé này mua đồ.

Cho nên, anh đưa ra kết luận, đó chính là, bọn họ gặp nhau tuyệt đối không phải tình cờ!

Ngôn Phong Mị sang sảng cười, phụ họa nói: “Là thế này, tôi cũng muốn không à, bà ngoại tôi thích đồ dùng cả cửa hàng đó, cho dù cái khác có tốt đến mấy, bà cũng không chướng mắt, mấy hôm trước, bà làm ầm ĩ đòi một bộ mới, cho nên tôi mới tới đây xem một chút, không nghĩ tới, sẽ gặp được Hạ tiểu thư ở đây.”

“Là như vậy sao?” Tư Khảm Hàn rũ mi mắt xuống, nhàn nhạt cười một tiếng nhìn người trong ngực, giọng nói nhẹ nhàng: “Tiểu Âm và Ngôn tiên sinh thật có duyên, nếu Ngôn tiên sinh đã giúp em một việc, vậy để đáp tạ, mời anh cùng ăn bữa cơm.”

“Không cần, Hạ tiểu thư có việc gấp rồi, muốn mời tôi ăn cơm, lúc nào rảnh rỗi đều có thể, không cần gấp gáp.” Ngôn Phong Mị khoát khoát tay, không để ý nói với Hạ Ngưng Âm: “Hạ tiểu thư, đồ cô đặt cũng sẽ nhanh chuyển tới nhà thôi, tôi đi trước, không quấy rầy.” Nói xong, cười cười với Tư Khảm Hàn, đi ra ngoài.

“Thế nào? Em rất sợ? Đã làm việc gì trái với lương tâm sao?” Sau khi Ngôn Phong Mị rời đi, sắc mặt người trong ngực càng khó coi, thậm chí có chút run rẩy, bạc môi Tư Khảm Hàn kề sát bên tai cô, nhẹ giọng nói nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui