Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau

"Em, Tiểu Âm." Trên mặt mất đi hơi ấm của cô, Lăng Tuyên có chút mất mác, ngẩng đầu thấy dáng vẻ e thẹn của cô, lập tức cứng đờ.

Hạ Ngưng Âm mím môi, trừng mắt với anh, giả bộ tức giận: "Anh nói thẳng thừng chuyện cá nhân của người ta như vậy, mà ý tứ chỗ nào."

"Ách. . . . . ." Lăng Tuyên trợn tròn mắt, lần đầu tiên anh phát hiện Hạ Ngưng Âm cũng có vẻ mặt này.

Hạ Ngưng Âm liếc trộm anh, Lăng Tuyên cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không biết chỗ nào, ngước qua thì thấy cô cười mỉm, anh liền hiểu ra mình bị cô đùa bỡn.

"Tiểu Âm!" Trán Lăng Tuyên hiện vài vạch đen, anh đang nghiêm túc, cô còn chọc ghẹo anh, nha đầu vô lương tâm.

"Ha ha. . . . . ." Hạ Ngưng Âm cười hả hê, nén cười đến nội thương "Tuyên ca, bình thường anh rất nho nhã lịch sự, ai dè còn thêm cả ngây thơ nữa chứ, nói đến chuyện đó cũng mắc cỡ, cứ như tân nương xuất giá a."

"Tiểu Âm, anh nghiêm túc, em còn cười nữa anh giận thật đó."

"Ha ha, nói thật mà, biết anh đã lâu, em còn chưa thấy dáng vẻ tức giận của anh đó, em rất muốn xem thử đấy." Hạ Ngưng Âm không cách nào dứt cơn cười, tiếp tục châm chọc Lăng Tuyên.

Lăng Tuyên bỏ lơ cô, trực tiếp từ trên ghế đứng dậy xoay người rời đi.

Hạ Ngưng Âm vừa nhìn le lưỡi, giận thật rồi, lúc này ngừng cười, "A" kêu đau một tiếng, âm thanh này thành công lôi kéo bước chân của Lăng Tuyên dừng lại, bất đắc dĩ thở dài, ngồi trở lại trên ghế, giọng điệu tức giận: "Còn cười, cười xong chưa, đau cho chết luôn đáng đời em."

"Hảo hảo, em biết sai rồi, anh rời đi, còn ai chăm sóc em, ha ha." Hạ Ngưng Âm gãi đầu,bộ dạng ăn năn.

Lăng Tuyên hừ lạnh "Em còn dám giễu cợt anh, đợi anh tức giận rồi mới biết nhận lỗi."

Hạ Ngưng Âm có ý định làm mặt quỷ chọc anh, nhưng tay không thể duỗi cao, đành từ bỏ, le lưỡi cười trừ: "Anh cho rằng chỉ có anh biết xấu hổ a, em cũng biết xấu hổ chứ bộ,dầu gì em là phụ nữ, nói gì nói phải ý tứ một chút?"

"Em mà biết xấu hổ? Chắc phụ nữ Trung Quốc cũng biết e thẹn rồi!" Lăng Tuyên thẳng thừng phản bác.

"Không thèm đôi co với anh nữa." Hạ Ngưng Âm bĩu môi tiếp tục ăn cháo, lúc này tiếng chuông vang lên là thư của ba Hạ: Tiểu Âm, chăm sóc bản thân thật tốt, cảm thấy uất ức, cứ trở về tâm sự với ba, còn nữa, ba thực lòng xin lỗi con. . . . . .

"Sao thế?" Thấy cô đờ đẫn, Lăng Tuyên nghi ngờ hỏi.

Hạ Ngưng Âm khẽ cười: "Ba gửi thư cho em."

Nghe lời cô nói, anh phấn chấn hẳn, thúc giục cô: "Vui vẻ lên, nhanh ăn đi, kẻo nguội ."

"Ừ." Hạ Ngưng Âm cười cười, rũ đầu xuống ăn nốt cháo, Lăng Tuyên rút khăn giấy lau sạch khóe miệng cho cô, Lăng Tuyên bị thu hút bởi cánh môi ấy, mất tự nhiên liền đổi đề tài: "Muốn ăn trái cây không?" Giữa bạn bè nam nữ vẫn nên ở mức giới hạn, tuy tình cảm bọn họ rất tốt nhưng chưa đến lúc thân mật đó.

Hạ Ngưng Âm cũng không có ý kiến gì, gât đầu đồng ý: "Muốn! Đúng lúc em cũng muốn ăn!"

Lăng Tuyên nhanh chóng rửa rồi cắt từng miếng cho cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui