Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!

Dòng suy nghĩ của Hàn Dĩ Xuyến bị cắt ngang vì tiếng mở cửa nhẹ nhàng. Cô và tiểu Hiên đều cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn về người vừa bước vào, cả hai liên tiếp gọi

- Mẹ....

- Bà ngoại, bà ngoại đến rồi ạ?

Mẹ Hàn một tay cầm khay cơm,một tay xách túi bước đến, vẻ mặt bà có chút không vui nên chỉ cười nhẹ với tiểu Hiên rồi nghiêm mặt sang nhìn Hàn Dĩ Xuyến, giọng lãnh đạm nói

- Vẫn chưa sáng mắt ra sao? Chỉ cần con ở bên cạnh cậu ta thì liền vào bệnh viện, như vậy còn chưa chịu thức tỉnh?

Hàn Dĩ Xuyến vừa lau tay cho con vừa đối diện nói với mẹ mình

- Mẹ, tại con không cẩn thận nên bị ngã thôi ạ, hoàn toàn không phải lỗi của Lâm đâu ạ!

Mẹ Hàn đặt đồ ăn lên bàn, ánh mắt bà lén liếc xuống bụng Hàn Dĩ Xuyến và rất nhanh liền thở dài nói

- Không phải con muốn hồi hôn với cậu ta chứ?

Hàn Dĩ Xuyến cắn cắn môi, sau liền trả lời rất kiên định

- Con sẽ làm vậy! Con không muốn mất Lâm lần nữa, càng không muốn để anh ấy phải sống trong đau khổ cả đời. Lâm yêu con và con cũng yêu anh ấy. Nên con hy vọng mẹ có thể tác thành cho con!

Mẹ Hàn có chút tức giận và định nói điều gì đó thì sắc mặt bà liền biến đổi khi Hàn Dĩ Xuyến đột ngột đưa tay bụm chặt miệng và nôn khan kịch liệt vào chiếc thau bên cạnh.

Bà vừa lo lắng vừa cuống cuồng đi tới bên cạnh, vỗ đều lên lưng con gái và lấy giấy cho cô.

- Dĩ Xuyến, con vẫn ổn chứ? Con khó chịu ở đâu sao?

Hàn Dĩ Xuyến nhận lấy khăn chùi miệng và khó chịu lắc đầu

- Con cũng không biết bản thân bị sao nữa, từ lúc tỉnh dậy con đã nôn như vậy rồi!

Nói xong, cô lại nhận lấy cốc nước mà tiểu Hiên đưa cho, uống hết một ngụm lớn.

Mẹ Hàn suy tư nhìn con gái, cũng may Hàn Dĩ Xuyến lúc mang thai tiểu Hiên đã không bị ốm nghén nên bây giờ cô không nhận ra mình đang mang thai!

Lúc đầu bà hoàn toàn không đồng ý với Từ Lâm về việc che giấu Hàn Dĩ Xuyến chuyện đứa bé nhưng khi chứng kiến một ra người ăn trên ngồi trước như hắn chấp nhận hạ thấp bản thân thì bà đã suy nghĩ lại.....

.........................

Bụp!

Từ Lâm bất ngờ quỳ một gối xuống trước mặt mẹ Hàn làm bà không khỏi hốt hoảng cùng kinh ngạc

- Cậu, cậu làm gì vậy? Mau đứng lên đi! Tôi không nhận nổi đâu!

Từ Lâm vẫn quỳ gối như vậy, hắn nói bằng một thái độ kiên quyết cùng chân thành

- Mẹ, mẹ giúp con được không? Mẹ có thể che Dĩ Xuyến chuyện cô ấy đang mang thai không ạ? Con thật sự rất sợ cô ấy sẽ trở lại với hình ảnh sáu năm trước, tuyệt vọng, đau đớn, hình ảnh đó như một cơn ác mộng đối với con. Con chỉ muốn mẹ con cô ấy đều khỏe mạnh..

Mẹ Hàn trầm tư nhìn hắn giây lát rồi lắc đầu nói

- Cậu sợ rằng Dĩ Xuyến sẽ sợ hãi, xa lánh cậu? Cậu không nghĩ rằng bản thân đã thiếu tin tưởng và tôn trọng nó sao? Cậu không tin vào tình yêu của nó dành cho cậu? Cậu không tin tình yêu đó sẽ giúp nó vượt qua những mặc cảm và ám ảnh tâm lý? Nếu cậu đã không tin tưởng vào tình yêu của nó thì không cần phải trói buộc nó nữa!

Từ Lâm lắc đầu nghiêm túc, không nhanh không chậm nói

- Không phải là con không tin tưởng cô ấy mà là con đã tin một cách vô điều kiện. Con tin Dĩ Xuyến rất yêu con nhưng đồng thời con cũng tin cô ấy hận con! Dĩ Xuyến yêu con và càng yêu nhường nào thì lại càng hận nhường ấy. Cô ấy hận con, chỉ là bản thân cô ấy không nhận ra mà thôi. Trong tình yêu của cô ấy có tồn tại thù hận và trong sự hận thù ấy, Dĩ Xuyến có một tình yêu rất lớn dành cho con. Vì cô ấy yêu con nên mới muốn ở bên cạnh con mãi mãi, và vì cô ấy hận con nên mới muốn trói buộc con bên cạnh cả đời để con mãi chịu trách nhiệm với cô ấy, để dùng tình yêu của mình mà dày vò con.... Chính vì Dĩ Xuyến đối với con như vậy nên con càng không muốn cô ấy chịu thêm bất cứ một tổn thương nào, dù là nhỏ nhất!

Mẹ Hàn đứng lặng rất lâu mà nhìn hắn, thật lâu sau bà mới tìm được tiếng nói của mình

- Nhưng cậu không thể giấu nó mãi được! Đứa bé là một phần cơ thể của nó, sớm muộn gì nó cũng nhận ra hoặc tìm hiểu ra. Hơn nữa, đứa bé sẽ dần lớn lên và khi đó cho dù cậu muốn giấu cũng không thể giấu được nữa!

Nghe mẹ Hàn nói như vậy thì Từ Lâm biết bà đang dần thoả hiệp, hắn khẽ nhếch môi và nói

- Con không có ý định sẽ giấu cô ấy quá bốn tháng!

Mẹ Hàn hơi sửng sốt nhưng rồi lại bình tĩnh nói

- Bác sĩ cũng đã nói tình trạng sức khỏe của đứa bé không tốt, nếu Dĩ Xuyến không biết được sự tồn tại của nó thì con bé sẽ không biết mà chăm sóc, bảo vệ con mình. Dù cậu có làm tốt đến đâu thì cũng không thể tốt hơn nếu để Dĩ Xuyến chăm sóc đứa bé!

Từ Lâm không hề nao núng hay lung lay, hắn vẫn hạ quyết tâm nói

- Mẹ, chỉ cần mẹ đồng ý với con là sẽ không để Dĩ Xuyến biết chuyện này trong bốn tháng thì con cam đoan với mẹ sẽ không để mẹ con cô ấy chịu bất cứ thiệt thòi gì! Con không muốn cô ấy lại bị thù hận trong lòng dày vò bản thân lần nữa.

Có lẽ chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ: thật ra, ranh giới giữ yêu và hận chỉ bằng một sợi chỉ mỏng. Một tình yêu đã vượt qua mọi gai góc sắc nhọn để trưởng thành, vượt qua cả thù hận để tồn tại thì cho dù nó có to lớn đến mức nào thì nó vẫn tồn tại một thù hận không thể mất đi, chỉ là nó đang ẩn chứa ở đâu đó mà thôi. Yêu mà hận, hay hận mà yêu, tất cả đều không phải xấu. Điều quan trọng là bạn có thể dung hòa được hai thứ tình cảm ấy luôn ở một mức độ cân bằng hay không. Tình yêu đó của bạn nếu lớn hơn thù hận sẽ trở nên ngụy lụy, hèn nhát; nhưng nếu thù hận trong lòng bạn trổi dậy thì sẽ lập tức nhấn chìm tình yêu đó mãi mãi. Nếu bạn làm được thì thù hận trong lòng bạn sẽ trở thành một thù hận đẹp nhất......

...........................

Thấy mẹ mình như người mất hồn, Hàn Dĩ Xuyến liền gọi lớn

- Mẹ, mẹ làm sao vậy?

Nghe con gái gọi, mẹ Hàn giật mình và vội định thần lại, bà nhìn cô và thở dài nói

- Dĩ Xuyến, con thực sự muốn làm mẹ đau tim mà chết sao? Sáu năm trước, mẹ phải chứng kiến cảnh con bị đẩy vào phòng cấp cứu bao nhiêu lần, vậy mà bây giờ con vẫn còn không chịu sáng mắt ra hả?

Hàn Dĩ Xuyến không lo lắng mà còn cười rất tươi, cô thoáng nhìn tiểu Hiên đang ngồi xếp quần áo búp bê bên cạnh rồi quay lại nói với mẹ mình

- Mẹ, con cứ tưởng rằng mẹ giận con rồi chứ, không muốn gặp con nữa, nhưng hôm nay mẹ thật sự đã đến thăm con. Mẹ, con cảm ơn mẹ!

Mẹ Hàn xúc động nhìn con gái, bà bước đến gần cô hơn, cốc nhẹ lên đầu cô rồi thấp giọng mắng yêu

- Nha đầu ngốc, mẹ chỉ có mỗi một đứa con gái, con ốm thế này sao mẹ không đến chứ?

Hàn Dĩ Xuyến hạnh phúc nhìn mẹ, cô ôm chầm lấy bà rất lâu.

- ----------------------------------

Biệt thự Từ gia, phòng sách.

Từ Ngự Phong ngồi trước bàn làm việc đã được một lúc. Gương mặt già nua tràn đầy suy tư cùng ảo não.

Trên tay ông cầm một bức ảnh đã cũ và nhìn ngắm không rời.

- Hạ nhi, bà nói xem, tôi phải làm gì với con đây? Tôi biết bà rất hận tôi, con cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho tôi, nhưng chẳng lẽ ngay cả mong muốn được thăm bà nó cũng không cho tôi sao?

Đó là bức ảnh của Ninh Hạ, mẹ ruột của Từ Lâm và cũng là người phụ nữ Từ Ngự Phong ông yêu nhất nhưng không thể cưới về.

Bức ảnh đã cũ lắm rồi, có lẽ đã hơn ba mươi năm, nhưng vẫn được gìn giữ rất cẩn thận.

Nụ cười của Ninh Hạ trong ảnh thật sự rất đẹp và ngập tràn hạnh phúc, đây hình như là bức ảnh chụp của bà lúc mới tốt nghiệp, bà như một đóa hoa vừa mới nở rộ giữa cuộc đời này.

Từ Ngự Phong đưa tay vuốt nhẹ gương mặt người phụ nữ trong ảnh, bàn tay già nua của ông mỗi lần như vậy lại run lên, hai mắt cay xè.

- Hạ nhi, tiểu Lâm đã làm tốt hơn tôi rất nhiều. Những gì mà tôi chưa thể làm cho bà, nó đã làm hết cho người phụ nữ nó yêu. Vậy nên nó sẽ không phải sống cả đời trong hối tiếc như tôi..... Tôi phải cảm ơn bà vì đã cho tôi một đứa con không hề nhu nhược, hèn hạ như tôi. Con bé ấy may mắn hơn bà rất nhiều, con bé có một người hy sinh rất nhiều cho mình. Con bé cũng rất giống bà, Hạ nhi, tiểu Lâm từ nhỏ đã không có cha mẹ bên cạnh, bây giờ nó đã có con bé bên cạnh, có phải bà đã gửi món quà này đến cho con không?

Côc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên từng hồi liền cắt ngang dòng cảm xúc hiện giờ của Từ Ngự Phong; ông nhanh chóng cất bức ảnh vào trong ngăn kéo, đưa tay lau mặt mũi rồi nói vọng ra

- Vào đi!

Cánh cửa được đẩy ra, Bạch Sính Đình tức tối bước vào, giọng không vui nói

- Ngự Phong, ông xem ông đang làm gì ở đây đây? Bên ngoài có rất nhiều người đang cùng nhau bắt nạt Thiên Tần đây này!

Từ Ngự Phong tháo cặp kính ra và lau chùi, vừa xong, ông vừa đeo lại vừa hỏi

- Lại là chuyện gì nữa đây?

Bạch Sính Đình phồng má giận dữ mà kể lể

- Cho dù bây giờ ông không còn là chủ tịch của Đại Từ nữa nhưng ông vẫn là cổ đông của tập đoàn, lại còn là ba của Thiên Tần. Chuyện này ông nhất định phải can thiệp mới được!

Giọng Từ Ngự Phong không vui cất lên

- Rốt cuộc là chuyện gì?

Bạch Sính Đình cố gắng bình tĩnh lại mà nói

- Sáng nay cổ phiếu của Đại Từ bị rớt giá trong vòng một tiếng, bây giờ tuy đã tăng trở lại nhưng tốc độ rất chậm. Theo như những gì tôi nghe được từ thông báo của phòng kinh doanh thì sự cố này xảy ra từ sơ sót phía chủ tịch đương nhiệm, nên bây giờ có rất nhiều cổ đông đang xôn xao về việc truy cứu trách nhiệm của Thiên Tần. Nhưng tôi tin đây là âm mưu của kẻ khác muốn hãm hại nó mà thôi! Ông nhất định phải trả lại công bằng cho con.

Từ Ngự Phong nghe xong thì không khỏi hoảng hốt, ông nhanh chóng mở máy trước mặt lên và gọi điện thoại cho cấp dưới để hỏi rõ tình hình.

Những dãy số hỗn độn trước màn hình vi tính cùng những báo cáo của cấp dưới khiến ông thực sự choáng váng, mà Bạch Sính Đình vẫn không ngừng luyên thuyên bên tai

- Ngự Phong, ông không thể nghe bọn họ nói linh tinh được. Thiên Tần là người thế nào dĩ nhiên ông biết rõ. Con của chúng ta không thể gian lận trong kinh doanh được!

Gương mặt già nua của Từ Ngự Phong đã sớm biến sắc, cộng thêm những lời biện hộ của Bạch Sính Đình mà ông không thể kìm nén nổi nữa mà đập mạnh tay xuống bàn

- Bà có biết tôi vừa nghe được gì không hả? Trốn thuế, bí mật lập quỷ đen! Đó là chuyện tốt mà con bà làm đấy! Tôi không thể để yên chuyện này được!

Dứt lời, ông thở phì phò điều chỉnh lại tâm trạng. Xong, chẳng buồn nếm xỉ đến Bạch Sính Đình nữa mà tiếp tục gọi điện thoại cho những người khác.

Hai tay Bạch Sính Đình đặt trên đùi đã sớm cuộn chặt, móng tay cơ hồ đã sắp cắm sâu vào lòng bàn tay. Bà ta đang cố gắng nhẫn nhịn hết khả năng của mình.

Từ Ngự Phong từ trước đến nay vốn dĩ không hề xem Từ Thiên Tần là con mình, bây giờ xảy ra chuyện này, có lẽ ông đang mừng thầm vì sắp loại bỏ được đối thủ cho con riêng của mình!

Chắc chắn Từ Ngự Phong sẽ âm thầm tìm mọi cách để đưa Từ Lâm lên vị trí chủ tịch.

Nhưng Bạch Sính Đình bà ta không phải là một người sẽ từ bỏ dễ dàng, bà ta đã cố gắng nhẫn nhục chịu đựng đến ngày hôm nay thì không thể để mọi công sức của mình đổ đi hết được. Càng không thể để con trai bà ta chịu thiệt thòi được.

Quyền thừa kế nhất định phải thuộc về Từ Thiên Tần chứ không phải Từ Lâm!

- ---------------------------------

Từ Lâm ngồi ở hàng ghế phía sau đọc một sấp tài liệu dày cộp, dáng vẻ tập trung đến đáng sợ. Thỉnh thoảng mắt phượng lại nhíu chặt rồi giãn ra.

- Tên phế vật đó đang ở đâu?

Triết Liệt đang lái xe, nghe hắn hỏi liền đáp

- Từ tiên sinh, bây giờ cả Đại Từ và Từ gia đều náo loạn cả lên rồi ạ! Nếu Từ Thiên Tần không thể giải quyết được ngay thì việc viện kiểm sát can thiệp vào chỉ còn là vấn đề thời gian thôi ạ! Từ ba tiếng trước, hắn ta đã không ở công ty nữa.

Từ Lâm nhếch môi nở một nụ cười lạnh, kẻ khiến hắn và Hàn Dĩ Xuyến phải xa nhau suốt sáu năm trời, đã đến lúc hắn tính món nợ này rồi!

Có lẽ không ai có thể biết được hiện giờ người đứng đằng sau thao túng mọi chuyện, đạp Từ Thiên Tần ra khỏi vị trí chủ tịch hội đồng quản trị và lợi dụng cả Đại Từ để trả nợ chính là Từ Lâm

Vì đối với một ông chủ của nền kinh tế toàn cầu như hắn thì dù cho có mất đi một tập đoàn như Đại Từ thì cũng chỉ như mất đi một cọng tóc mà thôi!

Vậy nên hắn dùng nó chơi đùa một lúc cũng chẳng việc gì!

Có thể sẽ có rất nhiều người cho rằng hắn hạ lưu, đê tiện khi ra tay với cả em ruột của mình. Nhưng dù vậy cũng chẳng sao, vì vốn dĩ hắn chẳng thích chơi sạch! Hơn nữa..... một người em cùng cha khác mẹ làm sao bằng một người mẹ ruột, một đứa con ruột và một người phụ nữ mình yêu nhất!

Từ Lâm đóng một tập văn kiện lại, mở một văn kiện khác ra, nhàn nhạt nói

- Cứ để nó hưởng thụ cảm giác này một lúc nữa!

Triết Liệt có chút kinh hãi nhưng vẫn không hỏi thêm, tiếp tục lái xe.

- ------------------------------

Đã gần đến giờ ăn trưa nhưng trong phòng bệnh chỉ có mỗi mình Hàn Dĩ Xuyến. Cô đang trò chuyện video với những người đồng nghiệp.

- Cô Hàn, cô khoẻ hơn rồi chứ ạ?

- Cô Hàn, khi nào cô mới quay lại làm việc ạ? Chúng tôi rất nhớ cô đấy!

- Phải đấy ạ, cô nghỉ lâu như vậy rồi, không phải cô định nghỉ muốn chứ ạ?

- Cô Hàn, cô không được nghỉ đâu đấy ạ! Cô không thể bỏ chúng tôi được!

- Cô Hàn, cô và bé vẫn khỏe đúng không ạ?

- Cô Hàn, cô sớm quay lại với chúng tôi nhé!

- Cô Hàn, cô đừng quá mê mẩn Từ Tổng mà bỏ mặc OY đấy nhé!

Rất nhiều nhân viên của OY cùng tụ lại trước màn hình laptop để được nói ít nhất một câu với Hàn Dĩ Xuyến. Bây giờ là thời gian nghỉ trưa nên tất cả bọn họ đều đang ở cartin của công ty.

Hàn Dĩ Xuyến dở khóc dở cười nhìn những người đồng nghiệp cấp dưới, cô vừa cười vừa nói

- Kane, Ann, không phải hai người sợ tác phong làm việc của tôi lắm sao? Tôi không đến công ty thì hai người phải tổ chức ăn mừng mới phải!

Ann bĩu môi lắc đầu và nhanh miệng giải thích

- Cô Hàn, chúng tôi không hề có ý nghĩa này ạ, chỉ là tác phong làm việc của cô quá nhanh nên chúng tôi không theo kịp thôi ạ!

Nụ cười trên môi Hàn Dĩ Xuyến thoáng nhạt đi.

Sáu năm qua, tại sao cô lại hình thành thói quen " nhanh chóng " như vậy, điều này chỉ có mỗi mình cô hiểu mà thôi!

Những ngày tháng không có Từ Lâm bên cạnh, cô đã một mình vượt qua tất cả, cô phải tập quên hắn, học cách sống không có hắn, cô một mình nuôi dạy tiểu Hiên, dồn sức làm việc để kiếm tiền chữa bệnh cho con, còn phải vắt kiệt cả sức mình để tìm kiếm người có thể cứu con mình..... Chính vì vậy mà cô đã học cách làm nhanh mọi thứ, cô tắm nhanh hơn, ăn vội hơn, bước đi nhanh hơn và cả tốc độ phát ngôn cũng nhanh hơn; bởi vì cô đã từng rất sợ, tiểu Hiên sẽ không thể đợi được thêm nữa....

Đó đã sớm trở thành thói quen và tác phong của cô, cả trong cuộc sống và công việc; và bây giờ, cô muốn dùng chính thói quen ấy để có thể theo kịp bước chân của Từ Lâm, cô sẽ không để hắn phải dừng lại chờ cô, quay lại chờ cô, và cô muốn theo kịp tình yêu của hắn....

Thấy Hàn Dĩ Xuyến trầm mặc không nói gì, tất cả những người trước màn hình đều im lặng, không biết bản thân có nói gì sai không?

Tất cả đều đưa mắt nhìn nhau rồi cũng có người mở lời đầu tiên

- Cô Hàn, cô sao vậy? Có phải chúng tôi nói nhiều rồi không?

Nghe tiếng nói truyền đến từ bên kia màn hình, Hàn Dĩ Xuyến giật mình định thần lại, cô cố nặn ra một nụ cười ngượng nghịu rồi lắc đầu

- Không có, tôi không sao! Khải Đình, tuần này tiếp tục gửi báo cáo qua emails cho tôi! Tôi sẽ sớm quay lại làm việc nên đừng có lười biếng nữa!

Khải Đình nhìn những người bên cạnh mà cười tủm tỉm và gật đầu với Hàn Dĩ Xuyến.

Cô thật sự rất ngưỡng mộ xếp của mình, tuy đang trong thời gian nghỉ phép nhưng vẫn không hề xao nhãng công việc, vẫn luôn xử lý mọi việc qua email; đây thực sự là một tấm gương mà cô muốn noi theo.

Hàn Dĩ Xuyến điều chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái hơn, cô nhìn một đám " bà tám" trước màn hình, thấp giọng hỏi

- Sao vậy? Không có chuyện gì muốn nói với tôi nữa sao? Các cậu nhìn lại mình xem, tôi nhập viện như vậy mà không ai ló mặt đến đây, có phải đã làm sai gì nữa rồi đúng không? Thầy gọi đến trách mắng?

Kane vội vàng xu tay, gương mặt thống khổ phủ nhận

- Cô Hàn, cô hiểu......

Tút tút tút

- Bệnh nhân không được dùng điện thoại hoặc laptop quá nửa tiếng, đây là lời dặn của bác sĩ mà em dám không nghe à?

Hàn Dĩ Xuyến hết sức bất ngờ khi Phàm Diệc không biết từ đâu xuất hiện mà giật mất điện thoại của cô rồi ngắt cuộc gọi, còn dạy dỗ cô. Cô nhìn anh đang đứng trước mặt, giận dỗi nói

- Phàm Diệc, sao anh lại có thể tự tiện ngắt điện thoại của em như vậy chứ?

Phàm Diệc ngồi xuống bên cạnh cô, trên môi treo một nụ cười dịu dàng, nửa đùa nửa thật nói

- Tiểu Xuyến, anh biết em là một người đam mê công việc và rất có trách nhiệm, hơn nữa còn rất quan tâm đến nhân viên của mình. Nhưng bây giờ em không được khỏe nên phải tuyệt đối nghe lời bác sĩ, dưỡng bệnh là nhiệm vụ hàng đầu của em bây giờ!

Hàn Dĩ Xuyến bất lực thở dài, cô miễn cưỡng gật đầu rồi chìa tay ra trước mặt Phàm Diệc

- Được rồi được rồi, em nghe là được chứ gì. Anh trả điện thoại lại cho em đi, em sẽ không gọi nữa!

Phàm Diệc vừa cười vừa để điện thoại vào tay cô, quan tâm hỏi

- Đói bụng chưa?

Nghe đến đồ ăn, Hàn Dĩ Xuyến lập tức lắc đầu không ngừng, cô cất điện thoại và chán nản nói

- Em không muốn ăn gì cả, bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn là em lại buồn nôn..

Nụ cười trên môi Phàm Diệc thoáng cứng dần, anh lén nhìn xuống bụng còn phẳng lì của Hàn Dĩ Xuyến.

Nơi đó,một sinh linh nhỏ bé đang dần lớn lên, nó là máu thịt của người phụ nữ anh yêu, nhưng nó chẳng hề có quan hệ gì với anh.

Nó là kết tinh tình yêu giữ cô và người cô yêu, cũng là người yêu cô; nó là giọt máu thứ hai của Từ Lâm trong cơ thể cô!

Điều đó có nghĩa rằng anh thật sự không còn cơ hội nữa sao?

Sáu năm trước, mặc cho cô có sinh con của người đàn ông khác thì anh vẫn rất muốn được chăm sóc và yêu thương mẹ con cô. Nhưng tại sao bây giờ anh không còn đủ dũng khí đó?

Phải chăng là vì khác với sáu năm trước, Từ Lâm cần đứa con này, cần mẹ con cô!

Nhưng hình như không phải!

Từ Lâm chưa từng vứt bỏ Hàn Dĩ Xuyến và cả con của mình, cho dù là sáu năm trước hay bây giờ!

Và dù cho anh có làm gì đi nữa thì anh vẫn là người thua cuộc; người mà Hàn Dĩ Xuyến cần mãi mãi không phải anh!

Hàn Dĩ Xuyến uống hết một ngụm nước, cô thấy thật lạ khi Phàm Diệc lại im lặng không nói gì nên mới hỏi

- Phàm Diệc, anh sao vậy? Có chuyện gì xảy ra với anh sao?

Phàm Diệc nở một nụ cười đau đớn lắc đầu

- Anh làm sao xảy ra chuyện gì được! Chỉ là.... Dĩ Xuyến, anh có điều này muốn hỏi em..

Phải rồi!

Từ Lâm đang giấu Hàn Dĩ Xuyến sự tồn tại của đứa bé, còn bắt tất cả mọi người cùng giữ kín chuyện này!

Quyết định này của Từ Lâm chính là lừa dối cô, còn là một quyết định rất tàn nhẫn đối với cô!

Nếu bây giờ anh nói ra hết mọi chuyện thì sẽ khiến cho lòng tin của Hàn Dĩ Xuyến đối với Từ Lâm bị lung lay, có thể cô sẽ xa lánh hắn. Như vậy thì anh sẽ có cơ hội nhiều hơn.....

Cho dù biết làm như vậy là ích kỷ, là nhẫn tâm với hai người họ nhưng anh vẫn không thể từ bỏ Hàn Dĩ Xuyến.

Hàn Dĩ Xuyến khẽ nhíu mày nhìn anh, thanh âm trong trẻo cất lên

- Có chuyện gì sao?

Phàm Diệc hết nhìn bụng của cô rồi lại đến đối diện với cô.

- Dĩ Xuyến, nếu như, anh nói là nếu như Từ Lâm cố tình giấu em một điều gì đó, một chuyện rất quan trọng đối với em, nếu như vậy, em vẫn còn muốn tin tưởng hắn ta và ở bên cạnh hắn ta?

Hàn Dĩ Xuyến nghe xong vừa kinh ngạc nhìn anh, vừa trở nên khẩn trương, môi anh đào khẽ mấp máy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui