Hạ Thiên Triệu đi tới bên cạnh bọn họ, hắn nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trán Uông Giai Trừng.
“Không còn nóng nữa, đầu còn chóng mặt không? Thanh âm của hắn chính là mềm mại trầm thấp như vậy.
Hàn Nhất Nhất đứng bên cạnh có một chút không giải thích được cảm giác khó hiểu này, không giống với Hạ Thiên Triệu mà cô biết.
Trong mắt Uông Giai Trừng chợt hiện lên tia sáng khẽ cười, đầu đong đưa “Không có chóng mặt!”
“Vậy tôi đưa cô đi nghỉ ngơi!” Ánh mắt của hắn vẫn nhìn Uông Giai Trừng đầy thâm thúy khiến bất luận là ai cũng không thể đoán được.
Hàn Nhất Nhất đứng bên cạnh hai con người còn đang tình cảm chân thành thắm thiết mà đối diện nhau. Cô cảm giác chính mình giống như một người bằng không khí trong suốt, thế nhưng cảm giác này so với khích tình khi Hạ Thiên Triệu cùng Kily hoàn toàn không giống. Cô không có cách nào chấp nhận việc người bạn thân tốt nhất của mình cùng loại đàn ông như ác ma này ở cùng một chỗ. Chán ghét đối với Hạ Thiên Triệu lại càng tăng thêm một lần nữa.
“Ân!” Giai Trừng nhẹ nhàng mà ngoan ngoãn gật đầu với Hạ Thiên Triệu giống như một người bị ếm bùa, chỉ cần hắn nói cái gì cô ấy cũng nguyện ý đi theo hắn.
“Không được!” Hàn Nhất Nhất lo lắng nói ra. Sau khi nói xong cô liền hối hận, cô không nên hấp tấp như vậy.
Hạ Thiên Triệu lạnh lùng nhìn cô một cái, không nói gì. Hàn Nhất Nhất cũng quay lại cùng ánh mắt băng lãnh như vậy.
“Nhất Nhất, bạn yên tâm đi mình không sao đâu!” Uông Giai Trừng nhu thuận mà điểm đạm nói.
“Giai Trừng, dù sao mình cũng không đồng ý cậu như vậy. Cậu đừng nên tin tưởng hắn, tin mình đi, mình không hại cậu đâu!” Hàn Nhất Nhất tiến lên trước, hai tay kéo tay Giai Trừng thấp giọng nói.
“Nhất Nhất, mình biết mình sẽ không có việc gì đâu.” Uông Giai Trừng cự tuyệt lòng tốt của Hàn Nhất Nhất mà cô ta căn bản cũng không có dũng khí cự tuyệt một người đàn ông mà trong lòng cô ta luôn ao ước như vậy.
Hạ Thiên Triệu ôm lấy vai cô ta, lãnh đạm quay lại nhìn Hàn Nhất Nhất nói: “Chúng tôi muốn đi nghỉ. Cô làm hầu gái thì chuyện tốt nhất nên làm sau đó chính là hầu hạ cho Giai Trừng cho tốt, nếu như cô dám khiến cô ấy không vui thì tôi cũng có bản lĩnh khiến cho cô lại càng không vui.”
Nói rồi hắn ôm vai Giai Trừng đi thẳng về phía trước.
Hàn Nhất Nhất đứng yên tại chỗ trong lúc nhất thời tinh thần không thể trả lời. Tình huống quá đột ngột như vậy khiến cô không cách nào chấp nhận thay đổi của Giai Trừng, cô ấy không phải là người như thế, không phải.
Uông Giai Trừng quay đầu lại chỉ là quay lại cười khẽ rồi sau đó liền theo Hạ Thiên Triệu rời đi.
Ở chỗ rẽ trên lầu, Hạ Thiên Triệu quay đầu lại, Hàn Nhất Nhất vẫn còn cái tư thế kia, trong ánh mắt của cô phảng phất nhiều thứ không hề lãnh đạm giống như cô trước kia mà hắn biết.
Hắn nở nụ cười bởi vì hắn biết, hắn rất nhanh sẽ thắng. Trên đời này, không có chuyện hắn không chinh phục được phụ nữ, chỉ có phụ nữ hắn không muốn chinh phục thôi.
Tay cầm ly nước cuả Hàn Nhất Nhất khẽ run.
Cô cảm thấy thất vọng, cô muốn cứu Uông Giai Trừng, cô không thể biết rõ là hố lửa mà còn nhìn Giai Trừng nhảy vào hố lửa được
Thế nên, cô mạnh mẽ đứng lên, cô phải dũng cảm một chút, cô phải đi đập mở cánh cửa kia.