Uông Giai Trừng ở góc khuất thấy Hàn Nhất Nhất nhanh chóng sửa sang xong quần áo cùng bộ dạng thất thần rồi mới cười xảo quyệt thản nhiên mà đi đến trước mặt Hàn Nhất Nhất. “Nhất Nhất!” Thanh âm của cô ta ngọt ngào mà xinh đẹp.
“Giai Trừng cậu có bị sao không?” Cô đón nhận ánh mắt của cô ta, lo lắng hỏi han.
“Nhất Nhất cậu đang nói cái gì?” Cô ta thẹn thùng cúi đầu, đỏ mặt.
Hàn Nhất Nhất nhìn thấy sắc mặt của cô ta, lại một lần nữa kinh ngạc: “Cậu nói thật với mình được không?”
“Cậu muốn mình mở miệng thế nào đây?” Ngữ khí của cô ta đầy hờn dỗi.
“Ai nha!” Hàn Nhất tức giận đến mức dận chân tại chỗ, “Tên hỗn đản này có làm chuyện gì với cậu hay không?”
“Thiên Triệu anh ấy rất dịu dàng.” Nói xong thanh âm thân trọng của cô ta kéo dài ra còn mang theo ý cười.
“Vậy ý của cậu là hai người đã làm cái kia?” Cô vẫn không quá tin tưởng, cho dù cô đã chuẩn bị đón nhận ý nghĩ này, nhưng là ở trong lòng cô Giai Trừng không phải là người tùy ý như vậy.
“Ừ.” Cô ta nhẹ nhàng gật đầu.
“Sao cậu lại ngốc như vậy chứ? Hạ Thiên Triệu hắn ta chính là tên ác ma, là tên khốn nạn. Vì sao cậu không phản kháng?” Vì sao cậu không lên tiếng? Chỉ cần cậu lên tiếng mình nhất định sẽ vot vào giúp cậu.” Cô ngừng một chút, lại tiếp tục nói: “Cậu biết không? Mình ở ngoài cửa ngây người cả đêm chỉ sợ cậu . . .”
“Nhất Nhất.” Cô ta nhẹ giọng gọi tên của cô, sau đó ôm lấy cô “Thự xin lỗi.”
“Giai Trừng người phải nói xin lỗi là mình, nếu không phải vì mình cậu cũng sẽ không bị tên ác ma kia . .” Hàn Nhất Nhất là thật là không thể nói lên lời, lòng của cô ê ẩm đau, cô cảm thấy thật có lỗi với Giai Trừng.
“Nhất Nhất mình nghĩ cậu hiểu lầm.” Cô ta lại lần nữa nghênh đón ánh mắt của cô.
Khi Hàn Nhất Nhất nghe được quả thật vông cùng chấn kinh. Hiểu lầm? Cái gì hiểu lầm?
“mình và Thiên Triệu đã quen biết từ trước, mình cùng anh ấy trở về là bởi vì . . .” cô ta có chút ngắc ngứ lại có chút thẹn thừng, cô ta khẽ nhìn Hàn Nhất Nhất.
“Bởi vì sao?” Cô có chút căng thẳng, cô sợ hãi người của Uông gia bức cô ấy, cô biết ở Uông gia cô ấy so với người hầu còn không bằng, bình thường bị Uông phu nhân cùng Uông đại tiểu thư hành hạ.
“Bởi vì mình thích anh ấy.” Cô ta vui vẻ nói.
“Cái gì? Cậu thích tên hỗn đản Hạ Thiên Triệu kia?” Hàn Nhất Nhất lại lần nữa bị chấn kinh, cô đã đoán vô số loại khả năng, duy nhất chỉ không có đoán trúng cô ấy lại thích hắn.
Ở trong lòng Hàn Nhất Nhất Hạ Thiên Triệu chính là một tên đàn ông lãnh huyết, vô tình lại khốn nạ vô sỉ, một cô gái tốt thế nào lại thích hắn chứ?
“Nhất Nhất mình là nói thật, mình là thực sự thích anh ấy.” Cô ta lại lần nữa lặp đi lặp lại.
Hàn Nhất Nhất suy sụp mà ngồi thụp xuống sofa, hai tay ôm đầu, “Nói cho mình biết đây không phải là sự thật.”
Cô ta ngồi xổm xuống trước mặt Hàn Nhất Nhất, nhỏ giọng nói: “Nhất Nhất cậu sẽ giúp mình chứ?”
Hàn Nhất Nhất ngẩng đầu khó hiểu hỏi: “Giúp cậu cái gì? Phải giúp thế nào chứ?”
“Bên cạnh Thiên Triệu nhất định sẽ có rất nhiều đàn bà, hiện tại cậu là quản gia nhà anh ấy, nhất định cậu phải nói cho mình biết hàng ngày Thiên Triệu thích cái gì? Thiên Triệu không thích cái gì?”
Nhìn thấy cô ấy hạnh phúc nói, Thiên Triệu hôm nay thế này ngày mai thế kia, Hàn Nhất Nhất chỉ là yên lặng uống nước lẳng lặng mà nghe nói rồi gật đầu.