“Phu nhân!”
“Phu nhân!”
Trên đường vào, bảo vệ bên ngoài đều lễ độ cung kính cúi đầu đến thắt lưng. Vợ cả của Hạ Trảm Bằng (cũng chính là mẹ của Hạ Thiên Triệu) không chút do dự bước vào biệt thự của con trai. Bà muốn biết đứa con này đến tột cùng vội cái gì.
Từ lần trước bởi vì chuyện Hạ Thiên Cơ, Hạ Trảm Bằng ở nhà quá tức giận. Sau đó Hạ Thiên Triệu cũng không quay về nhà. Trực giác sắc bén cho bà biết, con trai của bà khẳng định hắn đang giấu một cô gái mà hắn thích thú. Sau đó lại ly hôn vợ. Thói xấu vô luận như thế nào bà đều không quản được.
Đứa con duy nhất của bà so với Hạ Trảm Bằng tốt hơn một chút chính là mỗi lần chỉ lấy một người phụ nữ. Cho dù muốn kết hôn người phụ nữ kia, nhất định sẽ ly hôn người phụ nữ trước đó.
Ánh mắt của bà một mảnh mơ hồ. Hé ra nụ cười tươi xinh đẹp. Chính là cô gái chết tiệt kia làm cho con của bà từ nay về sau không hề tin tưởng người phụ nữ nào lại càng không tin tưởng tình yêu.
Bảo vệ thay bà mở cửa. Giày cao gót dẫm nát trên thảm mềm mại không phát ra tiếng động.
Hàn Nhất Nhất vẫn như cũ ngồi ở trên sô pha. Ánh mắt nhìn chằm chằm một chỗ mê mẩn. Cô đã không muốn nghĩ nữa. Tại sao Uông Giai Trừng lại yêu Hạ Thiên Triệu?
Hạ phu nhân từng bước một mà đi vào. Bà thật muốn nhìn cô gái này có điểm nào hấp dẫn Hạ Thiên Triệu? Là dáng người hay dung mạo?
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, Hàn Nhất Nhẩt không nhận ra. Bảo vệ nơi này vẫn giữ nguyên tư thế.
Càng đi vào, bà cảm thấy phần mặt nghiêng kia càng quen, ắt phải dường như bà gặp qua ở đâu, rốt cuộc giống nhau làm sao?” Bà cố gắng nhớ lại chính là nghĩ mãi không ra hình ảnh, nhìn trực tiếp sẽ biết. Bà thầm nghĩ.
Hạ phu nhân thấy cô gái trước mắt ôm đầu gối nhìn khắp ngõ ngách giống như đắm chìm ở trong thế giới chính mình.
“Vị tiểu thư này ngẩng đầu lên!” Thanh âm bà hơi uy nghiêm vang lên.
Hàn Nhất Nhất nghe được thanh âm, lấy lại tinh thần ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên trước mắt. Không. . . phải là người phụ nữ trung niên rất xinh đẹp, làn da được chăm sóc tương đối tốt. Thậm chí ngay cả da ở cổ đều được chăm sóc thích hợp.
Hạ phu nhân nhẹ nhàng mà xôn xao thốt lên. Không phải bởi vì bà nhìn thấy vết sẹo kia có bao nhiêu kinh khủng. Mà là trước mắt bà bộ dạng Hàn Nhất Nhất rất giống một người – người cả đời này bà không thể quên.
“Phu nhân, thực xin lỗi làm phu nhân sợ hãi!” Hàn Nhất Nhất ân hận mà nói.
Nghe được Hàn Nhất Nhất mở miệng nói chuyện. Hạ phu nhân mới phát hiện mình có bao nhiêu thất thố.
“Cô tên là gì? Tại sao lại ở chỗ này?” Bà nhẹ nhàng hỏi, cố gắng trấn tĩnh bản thân.
“Tôi là Hàn Nhất Nhất, nữ giúp việc ở đây.”
“Nếu là nữ giúp việc sẽ không nên ngồi ở trên sô pha chủ nhân ngồi.” Thanh âm của bà rất nhẹ nhưng mang theo sự nghiêm khắc không thể phản bác.
Hàn Nhất Nhất trì trệ một chút, lập tức đứng lên nói một câu: “Thực xin lỗi.”
“Cô không cần giải thích, về người không phù hợp quy củ Hạ gia chúng tôi, chúng tôi cũng không dùng.” Hạ phu nhân đối mặt cô. Bà muốn từ ánh mắt Hàn Nhất Nhất hoặc là trên người cô đọc ra được một chút tin tức nhưng cái gì cũng không có.
Hàn Nhất Nhất chính là thất thần một hồi cũng không hiểu được ý tứ người phụ nữ trước mắt.
“Hàn tiểu thư, tôi hiện tại thông báo cho cô, cô có thể rời đi, nơi này không cần cô!” Thanh âm Hạ phu nhân như đinh đóng cột
Hàn Nhất Nhất có chút không thể tin được. “Phu nhân, ý của phu nhân nghĩa là tôi có thể rời đi, hơn nữa là rời khỏi biệt thự này, từ nay về sau không phải bước vào chỗ này phải không?”
“Đúng vậy. Tôi sẽ cho cô thứ này.” Lấy ra chi phiếu “Đây là tiền lương của cô.” Nói xong bà lấy bút và chi phiếu ra.
“Không. . . Không!” Hàn Nhất Nhất vội vàng mà giải thích. “Tôi không phải muốn yêu cầu tiền. Tôi có thể hỏi bà một vấn đề không?”
“Cô hỏi đi!”
“Tôi do Hạ Thiên Triệu tiên sinh đưa đến nơi này. Anh ta nói tôi chỉ có thể nghe mệnh lệnh của anh ta.” Hàn Nhất Nhất có chút chột dạ. Tuy rằng cô đối với Hạ Thiên Triệu cũng không biết rõ. Nhưng là cách hắn xử lí và hiệu suất cùng với tốc độ điều tra thân thế của hắn làm cho cô tin tưởng người đàn ông này tuyệt đối có biện pháp đem cô bắt trở về. Cho nên cô muốn phải biết rõ người phụ nữ này là ai. Nếu có thể đây chính là sự bảo đảm an toàn cho cô.
“Tôi là mẹ của Hạ Thiên Triệu. Nó nhất định phải nghe mệnh lệnh của tôi. Cho nên tôi nói cô có thể rời đi, cô nhất định phải rời đi.” Bà có chút châm biếm. Xem ra lại là một người muốn quạ biến thành phượng hoàng.
Hàn Nhất Nhất vừa nghe đến là mẹ của Hạ Thiên Triệu. Trong lòng cô vui sướng, thản nhiên mà nhảy lên. Lần đầu tiên kích động nghĩ muốn kêu to. Ở trong này bị nhốt nửa tháng, cô đã quên mình phải theo đuổi tự do.
“Cám ơn Hạ phu nhân. Tôi lập tức rời đi.” Cô vui sướng mà đáp trả.
“Một lần nữa xin cám ơn Hạ phu nhân!” Cô xoay người rời đi.
Hạ phu nhân đứng tại chỗ. Đột nhiên có chút bất ngờ. Những tưởng rằng cô muốn bay lên biến thành phượng hoàng. Chính là đột nhiên lại phát hiện cô gái này không phải suy nghĩ như vậy
“Hàn Nhất Nhất!” Bà yên lặng nhớ kỹ cái tên này. Bà nhất định phải hỏi thăm rõ ràng chi tiết cô gái này, chỉ cần có một chút khả năng, bọn họ sẽ không cho phép cô lại đến gần bất kì một người Hạ gia nào.