Tổng Giám Đốc Bá Đạo


Sau khi sự việc xảy ra một ngày, Hạ Thiên Triệu không quay về biệt thự.
Sau đó hai ngày, Hạ Thiên Triệu vẫn không quay về biệt thự.
Ba ngày sau, Hạ Thiên Triệu vẫn như trước không quay về biệt thự.
Hàn Nhất Nhất mỗi ngày bị A Kim theo dõi, ngoại trừ ăn cơm chính là ngủ. Mà cô so với trước kia càng thêm tham ngủ, hơn nữa luôn mơ màng. Có đôi khi cô còn cho rằng bản thân mình giống như đã chết.
Nhưng tất cả đều không đề cập tới tình huống hiện tại này.
Sau bữa trưa, Hàn Nhất Nhất nằm ở trên sô pha, một vài phút sau liền nhắm hai mắt lại. Lúc này đây bản thân cô càng thêm vô thức. A Kim ở bên ngoài vừa nhìn chăm chú cô sau đó lại mỉm cười vui vẻ. Đúng lúc này di động vang lên, hắn tránh né những người khác, nghe điện thoại.
“Phu nhân!” Thanh âm của hắn rất thấp, rất tôn kính.
“Cô ta gần đây thế nào?” Thanh âm bên kia cũng rất thấp.
“Hẳn là sắp rồi, mỗi một lần tôi đều nhìn chăm chú cô ta ăn xong mới thôi. Qua bữa cơm buổi tối hôm nay, cô ta hẳn là không thấy mặt trời ngày mai.” Trong ánh mắt A Kim bắn ra một cỗ sát khí.
“Ba bang hội thực tốt khi có những thành viên như cậu, tôi thay mặt Hạ gia bày tỏ cảm ơn. Sau khi trở về, tôi nhất định sẽ hậu tạ.”
“Phu nhân. Vì Hạ gia cho dù là dùng mạng để trả giá tôi cũng thấy đáng.”
“Ừ, tiếp tục làm tốt nhiệm vụ tiếp theo, không thể có gì sai sót, tôi cùng lão gia hai ngày nữa sẽ trở về. Chuyện này chỉ có thể hai chúng ta biết, cậu phải hiểu rõ.”
“Phu nhân, bà yên tâm. A Kim dùng mạng của mình để đảm bảo ngoại trừ tôi cùng phu nhân, trên đời này tuyệt đối sẽ không có người thứ 3 biết.”
A Kim khi nói ra những lời này, ánh mắt vô cùng kiên định.
Ngay khi hắn tiếp điện thoại, trong thời gian đó cũng xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn khác. Hạ Thiên Triệu đột nhiên trở về.
Hắn nhìn thấy Hàn Nhất Nhất đang ngủ say. Cư nhiên trong đầu xẹt qua một ý niệm. “Mình có nên buông tha cho cô gái này hay không?”
Hắn yên lặng mà đi ra phòng bảo vệ ở bên cạnh. Một người vệ sĩ đột nhiên gọi hắn lại.
“Hạ tiên sinh, có một việc tôi không biết có nên báo cáo không?”
“Nói!” Thanh âm của hắn lạnh lùng mà đơn giản.
“Hàn tiểu thư gần đây hình như có điều không bình thường. Cô ấy dường như lúc nào cũng ăn cơm xong liền đi ngủ. Nếu không phải bởi vì phải ăn cơm, cô ấy sẽ không tỉnh dậy.”
Hạ Thiên Triệu trầm tĩnh một lúc, vệ sĩ như trước bình tĩnh đáp lại. “Có lẽ Hàn tiểu thư chỉ tham ngủ. Nhưng tôi nghĩ Hạ tiên sinh nên để ý tình trạng của cô ấy một chút.”
Hắn chuẩn bị đi ra ngoài, bước chân lại một lần rụt về, lại một lần nữa đi tới trước mặt Hàn Nhất Nhất.
Hắn nhỏ giọng mà gọi: “Hàn Nhất Nhất! Hàn Nhất Nhất!”
Cô dường như không động đậy, tiếp tục ngủ yên.
“Hàn Nhất Nhất!” Thanh âm của hắn lớn hơn một chút nhưng cô vẫn chỉ nhắm mắt, dường nhu không có ý định sẽ mở ra.
Hạ Thiên Triệu cảm giác được gì đó bất thường. Bàn tay hướng mặt của cô nhẹ nhàng mà vỗ.
Lông mi của cô dường như nhíu một chút nhưng lại rất nhanh liền dãn ra.
Tay Hạ Thiên Triệu lần thứ hai duỗi ra hướng mặt Hàn Nhất Nhất. Khi mà tay hắn đảo qua đã có chút cảm giác bất thường, hình như là . . .
Hắn tỉ mỉ bắt đầu quan sát vết sẹo của cô. Vết sẹo này dường như có chút không ổn, đến tột cùng không ổn ở đâu? Hạ Thiên Triệu cố gắng muốn tìm ra đáp án.
“Cố ý.” Miệng hắn khẽ phun ra hai chữ này.
Đúng vậy. Vết sẹo này dường như rất cố ý. Tay hắn nhịn không được dừng ở trên vết sẹo của cô nhẹ nhàng mà vuốt ve.
Cư nhiên vết sẹo là trơn nhẵn. Hắn càng thêm sửng sốt, hoàn toàn đã quên mục đích đến đây của mình là gì.
Giờ phút này tay hắn đang sờ vào cái vết sẹo kia. Dường như cảm giác được rất khác thường, hắn nhẹ nhàng mà chà sát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui