Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


Không phải Uất Trì Diệc Thù không nhìn thấy dáng vẻ của Đường Viên Viên, anh thấy rất rõ ràng sự thay đổi của cô gái nhỏ, vừa kinh hãi lại có chút đau lòng.

Xe lái đến trước cổng công viên trò chơi, phần váy phía sau lưng cửa Đường Viên Viên đã ướt đẫm, cả người cô toát mồ hôi lạnh.

Dọc theo cả đoạn đường đi, cô vẫn luôn cố gắng khắc chế bản thân mình.

Vào lúc này, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, có phần lảo đảo.

Ôn Cảnh Nhu giống như không nhận ra bất cứ điều gì, thay cô mở cửa xe, thậm chí còn dắt tay cô.

Đang là mùa hè, vậy mà Ôn Cảnh Nhu phát hiện tay của cô gái nhỏ lại lạnh lẽo giống như cô vừa mới xuyên tới từ trong mùa đông vậy, cô ta nhẹ giọng hỏi: “Để chị mua cho em một cốc trà sữa nóng nhé?”
Nghe thấy trà sữa nóng ở thời điểm này, Đường Viên Viên như muốn sụp đổ, không nhịn được mà nhìn về phía cô ta.

€ô ta đã phát hiện ra sự khác thường của mình rồi phải không? Bộ dạng này của mình, chắc chắn rất mất mặt.

Nghĩ tới đây, Đường Viên Viên lắc đầu: “Không cần đâu, mùa hè muốn uống trà sữa thì phải uống trà sữa lạnh mới đúng chứ”

“Đồ lạnh cũng ngon đấy nhưng mà lại không tốt cho cơ thể của con gái chúng mình đâu.

Em đợi ở đây một lát, chị đi mua cho em một cốc”
Nói xong, Ôn Cảnh Nhu liền xoay người, đi mua trà sữa cho Đường Viên Viên.

Đường Viên Viên đứng im tại chỗ, không nói gì, cúi mặt xuống.

Uất Trì Diệc Thù nhìn cô gái nhỏ cúi thấp đầu, trong lòng giống như bị ai tiêm thuốc tê vậy, có chút khó thở.

Cổ họng anh như nghẹn lại, bước tới, khàn giọng h‹ nóng nực quá không, nếu không hôm nay đừng chơi nữa”
“Không đâu” Đường Viên Viên ngẩng đầu lên, lắc đầu cười: “Em muốn chơi, em đã mong đợi ngày hôm nay từ rất lâu rồi”
“Thật chứ?”
“Vâng ạ, em thực sự rất thích công viên trò chơi”
Uất Trì Diệc Thù phát hiện cô nói chuyện hơi ngập ngừng, thậm chí giọng của cô còn hơi run rẩy, có điều trên mặt của cô gái nhỏ lại vẫn nở một nụ cười tươi như cũ.

Thời tiết có “Anh, cám ơn anh vì đã đưa em đến công viên trò chơi.”

Uất Trì Diệc Thù: “…”
“Anh, em chạy đi mua vé trước được không? Em không đợi được nữa rồi, anh đứng ở đây chờ chị quay lại nha”
Uất Trì Diệc Thù gật đầu: “Được ạ”
Anh sợ rằng nếu mình không đồng ý, cô gái nhỏ sẽ khóc lóc trước mặt anh.

Tâm trạng trở lên rất phức tạp, Uất Trì Diệc Thù không nghĩ rằng cô lại cất giấu tâm tư như vậy, chỉ tại vì trước đó anh chưa từng suy nghĩ đến.

Nhận được sự đồng ý của Uất Trì Diệc Thù, ngay lập tức, Đường Viên Viên quay đầu rời đi.

“Viên Viên”
Ởsau lưng, giọng của Uất Trì Diệc Thù vang lên.

Đường Viên Viên dừng lại bước chân, mắt mở thật to, quay đầu lại nhìn Uất Trì Diệc Thù.

“Anh, còn có chuyện gì sao?”
Uất Trì Diệc Thù nhét ví tiền của mình vào trong tay của cô: “Không mang tiền đi à, cho em này”
“À, vâng ạ”
Đường Viên Viên gật đầu giống như người máy: “Vậy, vậy em đi nha”
“Đi đi”
Đường Viên Viên cười một tiếng, cầm ví của Uất Trì Diệc Thù, xoay người đi vào công viên trò chơi trước, cô gái nhỏ cố hết sức gắng gượng bản thân, nước mắt cũng ứa ra, tích lại trong hốc mắt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận