Tại sân trong.
Ôn Cảnh Nhu nhìn Uất Trì Diệc Thù, người đang nắm tay cô nhưng mắt anh lại không hề nhìn thẳng vào cô.
“Mời tôi tới đây là anh, bây giờ người nói chuyện một cách khinh thường với tôi cũng là anh.
Uất Trì Diệc Thù, mặc dù Ôn Cảnh Nhu tôi là người cũng vui vẻ, nhưng anh cũng không thể chà đạp tôi như vậy chứ?”
Uất Trì Diệc Thù vẫn không hề lên tiếng đáp lại.
“Trước đây, tôi còn khó hiểu không biết tại sao anh lại mời tôi, vì dù sao mọi người đều biết rằng Ôn Cảnh Nhu tôi thích anh, nhưng Uất Trì Diệc Thù anh lại không hề thích tôi”
“Còn bây giờ..” Ôn Cảnh Như nhìn ra không trung, bất giác nói nhỏ một câu: “Cuối cùng tôi cũng biết”
Cô ta trực tiếp mở miệng: “Anh thích em gái anh sao?”
Cách gọi này khiến Uất Trì Diệc Thù không vui nhíu mày lên: “Không phải em gái ruột của tôi”
“Dĩ nhiên tôi biết hai người không phải anh em ruột thịt.
Hai người cùng lắm cũng chỉ là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau.
Chẳng qua cô từ nhỏ quen gọi anh bằng anh mà thôi, anh cho rằng những điều này tôi cũng không biết sao? Tôi thích anh, cũng tìm hiểu qua tất cả thông tin của anh rồi.
Các chuyện tình cảm của anh, bao gồm cả Đường Viên Viên.
Không thì anh nghĩ tại sao lần trước tôi tìm được trường học của cô bé?”
Uất Trì Diệc Thù: ‘..: “Tôi chỉ mới hỏi anh xem có phải anh thích cô bé đó hay không, anh không hề chối bỏ, mà lại giải thích cô bé ấy không phải em gái ruột của anh”
Lời nói của Ôn Cảnh Nhu trúng thẳng tim đen.
Anh không hề đáp lại, cánh tay rủ xuống hai bên, đầu ngón tay run rẩy, trong lòng vô cùng phức tạp.
“Nếu anh biết đã biết anh là mối quan tâm của tôi, tại sao anh còn muốn đẩy tôi ra?” Ôn Cảnh Nhu nhìn anh bằng ánh mắt thoáng sự thất vọng.
“Trước khi tới đây, tôi còn tưởng rằng những việc tôi làm đã hiệu quả với anh, thực lòng không nghĩ rằng chẳng qua cũng chỉ là hoa quỳnh chóng nở chóng tàn phai thôi sao? À, cơ mà cũng không đúng.
Dùng hoa quỳnh để miêu tả chính bản thân tôi cũng không đúng.
Căn bản tôi đến cả việc nở cũng không có mà”
“Được rồi”.
Ôn Cảnh Nhu cười.
“Nếu như là người khác, tôi có thể sẽ nghi ngờ mắt nhìn người của anh có phải có vấn đề không.
Nhưng nếu như là Đường Viên Viên, vậy thì tôi chịu thua hoàn toàn.
Dù sao hai người lớn lên cùng nhau.
Tình nghĩa ấy không phải ai cũng có thể thay thế được”
Thực tế thì có rất nhiều cặp thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
Trừ trường hợp đối phương không phù hợp với tiêu chuẩn của bản thân, thì hầu hết sẽ thích nhau.
Hơn nữa thời gian bên nhau càng dài, thì tình cảm sẽ càng ngày càng sâu đậm”
Dĩ nhiên, đây là trong trường hợp thích đối phương.
Nếu ngay từ ban đầu không có cảm tình thì không tồn tại trường hợp này.
Ngay giờ phút này, Ôn Cảnh Nhu dường như đã nhìn ra được tình cảm của Uất Trì Diệc Thù đối với Đường Viên Viên, đột nhiên cô ta cảm thấy có thể buông bỏ được.
Nói xong điều mình muốn nói, Ôn Cảnh Nhu nhìn chiếc đu quay lắc lư một lúc lâu, cô ta suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Có phải anh lo lắng cô bé ấy không phải thực sự thích anh, mà chẳng qua chỉ là sự phụ thuộc vào anh thôi à?”
Nghe cô nói vậy, Uất Trì Diệc Thù nhíu mày lên.
Lần đầu tiên anh nghiêm túc lắng nghe Ôn Cảnh Nhụ, anh thực sự đã bị cô nói trúng.
“Cho nên mới có tình cảnh như ngày hôm nay xảy ra phải không?
Nói thật với anh, anh lợi dụng tôi như vậy, tôi cảm thấy chuyện đã hỏng bét.
Cùng lắm thì cũng chỉ nhìn thấy ở tôi có phần thuận theo thích anh.
Thực ra, anh muốn biết cô bé là thích anh hay phụ thuộc vào anh vô cùng đơn giản.
Nếu như cô nhóc này thực lòng chúc phúc, vui mừng cho anh khi anh và người khác ở cùng nhau, thì cô bé vẫn sẽ tiếp tục thích anh.
Cứ cho là một năm, hoặc hai năm, nếu như cô bé vẫn không tìm bạn trai khác, thì anh cũng biết kết quả là gì rồi đấy”
“Dĩ nhiên là nếu như cô tìm được bạn trai khác, thậm chí họ còn rất hạnh phúc, anh cũng phải biết là như thế nào rồi”
Trước khi đi, Ôn Cảnh Nhu nghĩ ngợi đến cái gì đó: “Tôi có lòng nhắc nhở anh thế này, cô bé của anh đã rời khỏi sân từ mười phút trước rồi”
“Cô nói cái gì cơ?”
Mặt Uất Trì Diệc Thù lập tức biến sắc: “Tại sao cô không nói sớm hơn”.