Uất Trì Diệc Thù đứng nhìn Đường Viên Viên co người lại vô cùng nhỏ bé, trái tim vô cùng đau nói. Anh muốn đưa tay ra chạm vào cô, nhưng lại sợ làm cô giật mình, bàn tay đưa ra nhưng lại rụt trở lại.
Sau một lúc, Uất Trì Diệc Thù cũng dứt khoát mở miệng, nhẹ giọng nói: “Viên Viên, về nhà đi”
Không có lời đáp lại.
Uất Trì Diệc Thù vẫn tiếp tục: “Viên Viên?”
Đường Viên Viên vẫn không có ý định đáp lại anh.
Chần chờ một lúc, Uất Trì Diệc Thù cũng quyết định đưa tay ra, bế Đường Viên Viên lên. Đường Viên Viên liền ngã thẳng vào lòng anh, nhắm mắt lại.
Lúc này, Uất Trì Diệc Thù mới phát hiện ra cô đang ngủ.
Đôi mắt và chỏm mũi còn ửng hồng, trên mặt vẫn còn dính nước mắt chưa kịp khô đi. Anh nhìn cô lập tức cảm thấy đau lòng.
Mà việc càng đau lòng hơn chính là cô lại dựa vào tường ngủ thiếp đi. cô đã ói đến mức nào cơ chứ?
Nhìn cô một lúc lâu, Uất Trì Diệc Thù cũng đành thở dài.
Đúng là không có ngày nào không khiến người khác phải lo lắng.
Anh dè dặt bế cô nhóc trong lồng ngực mình lên, bước ra ngoài.
Nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy liền tiến tới hỏi: “Xin hỏi anh đây là?”
Uất Trì Diệc Thù nhẹ giọng đáp lại: “Anh trai của cô ấy”
Nhân viên phục vụ muốn nói điều gì đó nhưng lại bị đồng nghiệp lại kéo lại.
“Ở đây cũng đâu phải là quán rượu, đồ cô ấy uống là trà sữa, cũng không phải là rượu. Không đến nỗi đầu óc mơ hồ không thể nói rõ được có người đưa cô ấy đi là ai chứ, cô đừng có mà xen vào”
Nghe cũng rất có lý, vì vậy, cô nhân viên phục vụ không có ý định ngăn cản nữa. Uất Trì Diệc Thù cũng thuận lợi ôm Đường Viên Viên rời đi, đặt cô ngồi ở phía sau xe.
Trước đó, mấy nhân viên phục vụ trong tiệm trà sữa nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, không khỏi bồi hồi cảm thán.
“Người đàn ông này quả thật không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai mà còn đối xử với em gái cũng rất dịu dàng nữa. Chao ôi, làm em gái của anh ta thật tốt”
“Cô có thể có tí triển vọng hơn được không vậy? Muốn làm em gái anh ta làm gì, chẳng nhế cô không muốn làm vợ một người đàn ông ưu tú như này sao?”
“Thôi xin đấy, đừng nói đến làm vợ anh ta, được làm em gái anh ta cũng đã là một chuyện rất may mản rt mấy đời của tôi cũng không có cơ h‹ Ợ “Hài dà, cũng đúng. Hơn nữa, mấy người như chúng ta được nhìn thấy anh ta thôi cũng tốt rồi”
Tại nhà họ Đường.
Hôm nay bà Đường rất vui vẻ bởi vì con gái của bà ta đã có một cuộc hẹn ra ngoài đi chơi vô cùng vui vẻ cùng với Uất Trì Diệc Thù. Bà ta rất hài lòng với Uất Trì Diệc Thù. Nếu anh có thể trở thành con rể của bà ta, tất nhiên bà ta sẽ không từ chối rồi.
Cho nên, Viên Viên đồng ý phát triển mối quan hệ với anh, bà Đường vô cùng hài lòng.
Chỉ là bà ta không ngờ được rằng, hai đứa vừa mới ra ngoài không được bao lâu, Uất Trì Diệc Thù đã ôm con bé trở lại.
Bà Đường không rõ sự việc nên đã tiến đến hỏi chuyện.
“Suyt” Uất Trì Diệc Thù tỏ ý là đừng có lên tiếng. Bà Đường không thể làm gì khác ngoài việc im lặng, nhìn qua Đường Viên Viên rồi xoay người lại, dẫn đường cho anh.
Dưới sự chỉ dẫn của bà Đường, cuối cùng Uất Trì Diệc Thù cũng ôm được Đường Viên Viên đến đúng phòng ngủ của cô rồi đặt cô nằm trên giường. Sau khi bị thả trên giường, Đường Viên Viên cũng không tỉnh lại, cặp mắt vẫn nhắm nghiền lại.
Bà Đường nhìn cô con gái đang ngủ, mặt vẫn ửng đỏ, nhỏ giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Uất Trì Diệc Thù cũng quay người đi ra khỏi phòng, bà Đường không thể làm gì khác ngoài việc đi theo ra ngoài.
Ra tới bên ngoài, hai người cũng có thể nói chuyện bình thường với nhau rồi.
“Sao thế? Không phải nói đi khu vui chơi sao? Sao sớm vậy đã trở về rồi? Sao Đường Viên Viên vẫn còn ngủ như vậy?”