Tổng Giám Đốc Cặn Bã! Anh Quên Em Rồi sao?

Trong gian phòng xa hoa, tráng lệ, hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau. Một người quý phái, đoan trang; một người chững chạc, điềm tĩnh. 

Nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống bàn, La Mục Nhiễm không nhanh không chậm nói với người đang ngồi đối diện.

- Bác sĩ Đường, từ trước đến giờ khi làm việc tôi ghét nhất là bị lộ mặt. Chắc cô cũng biết điều đó?

Không cần nói Đường Nhã Tịnh cũng biết lý do hôm nay La Mục Nhiễm gọi cô ta đến. 

Đúng vậy! 

Danh thiếp của La Mục Nhiễm mà Tô Vận nhặt được trong xe của tài xế gây tai nạn là do cô ta đưa cho. Cô ta rất ghét dáng vẻ ngồi không hưởng lợi khi ném đá dấu tay của La Mục Nhiễm, nên đã âm thầm điều khiển họng súng của Tô Vận vào đầu bà ta.

- Tô phu nhân, chuyện nay không phải một mình tôi làm, tôi không thể ngồi yên mà chết một mình được.

La Mục Nhiễm cười cợt nhả, bà ta lắc đầu không đồng tình.

- Bác sĩ Đường, tôi còn tưởng cô là người thông minh, nhưng hoá ra cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn. Cô tưởng rằng đang kéo tôi xuống bùn nhưng hoá ra là đang tự lấy dây thắt cổ mình đấy!

Đường Nhã Tịnh dần mất đi dáng vẻ tự nhiên lúc đầu, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

- Tô phu nhân, không phải bà đang sợ sao? Cho dù là tôi hay bà chết thì cũng thế thôi. Bà nghĩ Vận sẽ tha thứ cho bà sao? Bà đừng quên bốn năm trước bà đã ra lệnh giết chính con trai mình!

Lời nói này của Đường Nhã Tịnh thật sự khiến La Mục Nhiễm bị kích động, bà ta đập bàn và chỉ tay vào thẳng mặt Đường Nhã Tịnh.

- Câm miệng, đó không phải mệnh lệnh của tôi!

Đường Nhã Tịnh thấy vậy liền giễu cợt.

- Chẳng lẽ bà còn định nói rằng đó là lệnh của chồng mình? Tô phu nhân, không phải cả đời bà chỉ sống vì biểu cảm của chồng thôi sao? Bà thấy chuyện Vận và Trình Tố Vi yêu nhau khiến Tô lão gia tức giận nên mới giúp ông ta một bước. Tôi thấy bà thật đáng thương, nếu chồng bà thật sự muốn lấy mạng con bà thì bà cũng đâu dám lên tiếng bảo vệ...

La Mục Nhiễm phẫn nộ đến mặt đỏ gây, phong thái quý phu nhân hằng ngày hoàn toàn bị ném đi, bà ta vớ lấy một bình hoa và ném về phía Đường Nhã Tịnh.

- Loại đàn bà không biết xấu hổ, cút ngay cho tôi!

Cũng may Đường Nhã Tịnh không bị trúng đạn của bà ta, cô ta để lại một nụ cười đắc ý và một câu khẳng định.

- Bà cứ tiếp tục điên khùng ở đây, dù sao yêu cầu của bà tôi cũng đã thực hiện, tiếp theo bà biết phải làm gì cho tôi rồi chứ?

Cô ta hùng hổ đi đẩy cửa đi ra. Ngay đúng lúc Tô Hạ Nhiên đang đứng bên ngoài với hai mắt đỏ hoe, Đường Nhã Tịnh ngang nhiên liếc nhìn cô một cái rồi đi thẳng. 

La Mục Nhiễm không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy con gái mình đứng bên ngoài, bà ta run rẩy lại gần, run sợ gọi.

- Tiểu Nhiên, con nghe mẹ nói được không.....

Bà ta đang định đưa tay tới trước mặt Tô Hạ Nhiên thì bị cô hất ra, giọng căm phẫn nói.

- Mẹ, tại sao mẹ lại làm vậy với họ? Đó là cháu nội của mẹ mà, là con cháu Tô gia, tại sao mẹ có thể.....mẹ, có phải nếu có một ngày....con là người cản đường mẹ thì mẹ cũng sẽ làm vậy với con? Anh hai không phải con của mẹ sao? Anh ấy cũng từ trong bụng mẹ chui ra mà, sao mẹ lại tàn nhẫn đến như vậy cơ chứ.....

Từng tiếng nức trong cổ họng khiến cô không thể nào nói thêm nữa, nước mắt đã ướt đẫm gương mặt đáng yêu của cô, cô vừa lau nước mắt vừa nhìn mẹ mình bằng ánh mắt bi ai. 

La Mục Nhiễm đau lòng khi nhìn con gái như vậy, bà ta tiến đến gần cô, muốn giữ cô lại nhưng cô lại đẩy bà ta ra và vụt chạy mất.

- Tiểu Nhiên, tiểu Nhiên à....

La Mục Nhiễm đau đớn ngồi phịch xuống sàn, đau đớn gọi tên con.

- --------------------------------

Từ lúc tỉnh dậy đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Trình Tố Vi mở miệng nói chuyện và cũng chịu ra khỏi phòng để đi dạo cùng Lâm Nhược Tranh. 

Phía sau hai người luôn có cảnh vệ đi theo bảo vệ. 

Trình Tố Vi mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình càng làm tăng dáng vẻ nhỏ nhắn của cô, cô khoác một chiếc áo len và choàng thêm khăn trên cổ; ánh mắt cô vẫn vô hồn như lúc mới nghe tin mình sẩy thai, cô đi được nhờ có Lâm Nhược Tranh bên cạnh dìu.

- Vi Vi, khát nước không?

Hai mắt Trình Tố Vi không hề chớp, cứ nhìn về phía xa xăm. Nghe mẹ hỏi, cô chỉ lắc đầu mà không nói. 

Lâm Nhược Tranh cùng con gái ngồi xuống chiếc ghế băng cạnh gốc cây cổ thụ, bà chỉnh lại khăn choàng trên cổ cho con, tay vén nhẹ tóc cô.

- Vi Vi, sắp tới công ty chúng ta sẽ mở một cuộc thi hội hoạ để chọn ra những bức tranh đẹp nhất cho buổi đấu giá từ thiện, con xem có muốn chuẩn bị gì không?

Trình Tố Vi vẫn không trả lời, cô đột nhiên quay sang nhìn một đứa trẻ đang ngồi vẽ cách đó không xa. Đó là một bé gái khoảng ba bốn tuổi đang cầm cây cọ vẽ nghệch ngoạc lên tờ giấy treo trên giá. Trình Tố Vi không kìm được lòng mà đứng lên, nước mắt lăn tràn ra khoé mi, cô bước từng bước đến gần đứa bé, chủ động ngồi xuống bên cạnh nó. Ngạc nhiên là đứa bé chẳng nhận không sợ cô mà còn chủ động chơi đùa với cô. 

Lâm Nhược Tranh đau lòng lau nước mắt mà nhìn con gái đang cười đùa với một đứa bé, cô còn dạy đứa bé vẽ những hình ảnh đơn giản.

- ---------------------------------

Đến giờ nghỉ trưa, Trình Tố Vi mới chịu cùng Lâm Nhược Tranh trở về phòng bệnh, hai người đang đi đột nhiên dừng bước vì Lâm Nhược Tranh nhìn thấy Tô Vận đang tiến đến gần. Ngay lập tức hai tên cảnh vệ đứng sau hai người tiến lên chặn hắn lại. 

Rất nhiều cặp mắt dọc hành lang bệnh viện đưa qua dõi theo họ.

Tô Vận hình như chẳng để ý đến hai tên cao to đứng trước mặt, hắn chỉ nhìn thẳng vào Trình Tố Vi đang đứng đó, hắn hạ thấp giọng gọi.

- Vi, đến đây với anh!

Lâm Nhược Tranh sợ cô sẽ bị doạ tới nên vội nắm chặt tay cô và đẩy cô ra sau lưng mình, bà tức giận đuổi Tô Vận.

- Tô tiên sinh, xin cậu hãy tự trọng, cậu đã khiến Vi Vi thành ra thế này rồi mà vẫn chưa hả hạ sao?

Tô Vận cũng chẳng buồn tiếp thu những lời bà nói vào tay. Ánh mắt hắn trước sau như một, vẫn chuyên chú theo dõi Trình Tố Vi.

- Vi, anh có rất nhiều điều muốn nói với em. Anh biết em rất hận anh, chuyện con chúng ta, anh thừa nhận đó là lỗi của anh.

Một chữ " con" trong miệng Tô Vận phát ra thật sự đã tác động đến Trình Tố Vi, cô đi ra khỏi tấm lưng Lâm Nhược Tranh, nước mắt lại trào ra, môi mím chặt từ lâu bây giờ mới khẽ mấp máy.

- Con...con của tôi....

Tô Vận vừa mừng vừa hoảng sợ, hắn tiến lên thêm vài bước. Hai tên cảnh vệ lập tức chặn hắn lại, nhưng Lâm Nhược Tranh lại ra hiệu cho bọn họ lui ra.

Không còn ai ngăn cản nữa nên Tô Vận có thể lại gần Trình Tố Vi rồi. Bước chân của hắn chậm dần khi sắp chạm vào cô vì hắn sợ cô sẽ bỏ chạy. Nhưng không, cô lại không làm vậy, cô đứng im tại chỗ, ngước đôi mắt ngập nước lên đối diện với hắn.

- Tô Vận....con của tôi....là anh đã giết nó...anh mau trả con lại cho tôi.....

Ngực trái của Tô Vận như bị ai đâm thủng khi nhìn cô khóc ròng rã như một đứa trẻ, hắn duỗi tay ra ôm chặt cô nhưng lại bị cô dùng sức đẩy ra, cô bài xích hắn rất mãnh liệt.

- Anh tránh ra, đừng đụng vào tôi! Tô Vận, tôi cho anh biết, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, anh đã giết con tôi, tôi nhất định sẽ khiến anh phải trả giá!

Cô đẩy hắn ra và bỏ chạy, Lâm Nhược Tranh hoảng hốt đuổi theo sau, hai tên cảnh vệ thấy vậy cũng rời đi. 

Tô Vận như bị rút cạn hơi thở, hắn đưa tay đè chặt nơi ngực trái, hắn chưa bao giờ cảm thấy đau đớn đến mức này, một cảm giác đau đến muốn chết đi sống lại.

...............................

Thư viện của học viện nghệ thuật còn rộng hơn cả một toà biệt thự, những kệ sách cao hơn hai mét cùng những loại sách quý được trưng bày khắp thư viện. Không gian để đọc sách cũng rất sạch sẽ và thoáng mát. 

Trình Tố Vi đã ở trong đây cả nửa ngày rồi, cũng không biết đã đọc được bao nhiêu trang sách. Cô chọn một vị trí khuất bóng người, ngồi dưới sàn và tựa vào tường cạnh cửa sổ. Nhìn đồng hồ, cô thấy phải đi về rồi, khởi động lại gân cốt toàn thân, cô chống tay đứng lên và xách balo chuẩn bị ra khỏi thư viện.

- A ui!

Đột nhiên va phải một bức tường thành khiến cô ôm trán kêu đau, lúc nhìn lại cô mới phát hiện ra thứ cô đụng phải là ngực của đàn ông, cô xoa xoa trán, kinh ngạc nhìn người đó.

- Chú là ai? Sao lại ở thư viện này?

Đột nhiên một vị thầy giáo chạy đến, cung kính cúi đầu.

- Thật ngại quá Tô tiên sinh, trò này vừa mới nhập học nên quy tắc còn chưa rõ, xin ngài rộng lượng bỏ qua cho.

Vừa nói vị thầy giáo này vừa liếc nhìn thái độ của cả hai người. Đây đều là hai vị thần tài, đụng ai cũng chẳng được sống yên, giờ ông chỉ thầm ước nguyện sao cho cô tiểu thư này không ngang ngược như những vị tiểu thư khác.

Tô Vận đút hai tay trong túi quần, nhìn cô nữ sinh trước mặt, trong lòng ngầm đánh giá rồi quay sang nói với vị thầy giáo kia.

- Thầy Kiều, nội quy của thư viện như thế nào đối với khu vực này?

Thầy Kiều lau mồ hôi trên trán, mắt vẫn lén nhìn Trình Tố Vi. Thật kỳ lạ là cô đến giờ vẫn giữ im lặng.

- Tô tiên sinh, đây là khu vực dành cho nhân viên đi lại kiểm tra. Học sinh vào đọc sách chỉ được phép mượn sách đến khu vực dành cho người đọc.

Tô Vận gật đầu rồi chỉ tay về phía đóng sách mà Trình Tố Vi lấy ra mà vẫn chưa dọn vào.

- Nữ sinh này không những vào khu vực cấm cho học sinh, còn không có ý thức giữ gìn sách. Ông xem nên xử lý thế nào đây?

Giáo sư Kiều run lẩy bẩy mà nhìn qua Trình Tố Vi rồi lại nhìn Tô Vận, không biết nên mở miệng thế nào cho đúng. 

Ngay lúc này, Trình Tố Vi không giữ im lặng nữa, cô lên tiếng phản biện.

- Thầy Kiều, em xin nhận lỗi về việc vi phạm nội quy, em sẽ chấp hành hình phạt do thư viện đưa ra. Nhưng có một điều khiến em không hiểu, ông chú này là ai? Tuổi tác trông cũng không còn nhỏ lắm, ăn mặc thì già dặn, là học sinh lưu ban sao? Không phải, nếu là học sinh thì tại sao giáo sư lại phải sợ ông ta như vậy?

Nghe cô gọi mình là chú, gương mặt Tô Vận xám đen lại rất khó coi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

- Nhóc con, anh mới hai mươi bốn tuổi thôi đấy, trông anh già đến mức như nhóc nói sao?

Trình Tố Vi vừa cười vừa nói.

- Chú à, chú hơn hơn tôi đến mười tuổi đấy, trông chú già hơn tôi còn gì? Hai mươi bốn tuổi mà còn là học sinh trung học, chú không phải bị ngu bẩm sinh chứ? 

Tô Vận không biết nên cười hay nên khóc đây, hắn tiến đến gần cô, giọng trầm ấm nói.

- Nhóc con, từ đầu đến cuối anh chưa hề nói mình là học sinh ở đây, tất cả đều là do nhóc tự nghĩ mà thôi.

Trình Tố Vi gian nan nuốt một ngụm nước bọt, bị người đàn ông xa lạ đứng ép như vậy khiến cô không nói mái, cô luống cuống trên trả lời bừa.

- Được rồi, coi như đó là tôi sai. Nhưng tôi gọi chú là chú thì có gì là sai?

Tô Vận thật sự hết cách trị cô nhóc này, hắn chỉ đành thở dài. 

Trình Tố Vi không phát hiện ra nét mặt hắn lúc này, cô chạy tới một cái bàn gần đó, lấy balo của mình, rút ra một tờ giấy, cầm bút vẽ vẽ cái gì đó rồi đưa tới cho Tô Vận.

- Đây, coi như quà gặp mặt, tặng chú đó!

Tô Vận nhíu mày kinh ngạc, nhận lấy tờ giấy, hắn vừa nhìn qua là biết cô đang vẽ mình, tuy không được tỉ mỉ nhưng vẫn nhìn ra được, xem ra vẽ cũng khá đẹp, nhưng dòng chữ viết bên cạnh khiến hắn đen mặt lần nữa " tặng ông chú già! " còn kèm theo những cái hình hoạt hình ngộ nghĩnh. Lúc Tô Vận nhìn lại thì Trình Tố Vi đã đi khỏi thư viện rồi, hắn nhìn xuống tờ giấy lần nữa, bất giác mỉm cười. Nhận thấy còn vị thầy giáo đứng bên cạnh, hắn vội cất tờ giấy đi, giọng trở lại nghiêm nghị.

- Nữ sinh đó là ai?

Thầy Kiều thầm thở phào nhẹ nhõm, ông cung kính đáp.

- Tô tiên sinh, đó là Trình Tố Vi- thiên kim tiểu thư của Trình gia, công ty nghệ thuật B&C. Con bé từ nhỏ đã học ở Đức, vừa mới nhập học một tháng khi về Thượng Hải.

Tô Vận lại nhìn ra phía sân trường, bóng dáng quen thuộc kia đã biến mất từ lâu.

.........................................

Hai tay chống trên vô lăng, Tô Vận đã ngồi yên lặng trên xe rất lâu rồi, mắt hắn mãi nhìn sợi dây chuyền treo trước đầu xe. 

Tại sao hắn lại không nhớ ra cô sớm hơn? Tại sao hắn lại có thể làm tổn thương cô lần này đến lần khác như vậy?

- Vi, xin lỗi vì đã không nhận ra em sớm hơn.....

Lần đầu tiên hắn gặp cô trong thư viện, nụ cười của cô, giọng nói của cô, vẻ hoạt bát của cô...đến bây giờ đã vì hắn mà mất đi.

- -----------------------------------

Xe của Tô Nhiếp Minh chạy ra khỏi đường cao tốc thì đột nhiên bị một chiếc xe khác bao đầu. Tài xế đành phải dừng xe lại hỏi ý kiến.

- Chủ tịch, có xe chặn phía trước ạ!.

Tô Nhiếp Minh nhìn qua một lượt rồi nói với tài xế.

- Đi xem thử!

Nào ngờ tài xế còn chưa kịp đi xuống thì đã có người đến gõ cửa sổ bên cạnh Tô Nhiếp Minh, đó là một gã đàn ông, phía sau anh ta là Trình Sở Uy.

..................................

Hai ông già ngồi bên cạnh như hai thái cực trái ngược nhau, chỉ thiếu bước là đưa nhau ra đánh một trận sống chết thôi.

- Nhiếp Minh, tôi biết ông vẫn còn hận tôi về chuyện năm đó, nhưng đó là ân oán giữ chúng ta, ông không nên bắt bọn trẻ chịu tội thay, chúng đã rất đáng thương rồi.

Trình Sở Uy nhún nhường đưa ra quan điểm. Nhưng Tô Nhiếp Minh lại không có ý định lui nhường, ông ta hừ lạnh.

- Sau những chuyện các người gây ra cho tôi mà chỉ bằng vài câu nói của ông là có thể xoá sạch sao? Ông cứ chờ đi, tôi sẽ đem các người chôn cùng nhau.

Tô Nhiếp Minh đã có thái độ đuổi khách, tài xế của ông ta liền đi tới mở cửa. Nhưng Trình Sở Uy vẫn không cam lòng, ông nén đau đớn mà nói.

- Vi Vi là con ruột của bà ấy, ông đành lòng sao?

Tô Nhiếp Minh không muốn nói thêm nữa, ông ta cao giọng quát.

- Tiễn khách!

Trình Sở Uy đành miễn cưỡng bước xuống xe để tài xế của Tô Nhiếp Minh đóng cửa lại. 

Chiếc xe nhanh chóng rời đi.

- -------------------------------------

Lâm Nhược Tranh thường rời khỏi bệnh viện từ sau giờ ăn sáng đến trước giờ ăn trưa. Trình Tố Vi ở trong phòng bệnh một mình, cô chẳng làm gì ngoài việc ngồi thẩn thờ bên cạnh cửa sổ. Đột nhiên cô ngồi dậy, leo xuống giường để lấy ra một tập giấy vẽ và bút chì rồi trở lại giường. 

Cô ngồi vẽ lại bông hoa sen đất trắng bên ngoài cửa sổ, ánh mắt vẫn vô hồn như vậy.

- Vi!

Đột nhiên có giọng đàn ông vang lên phía sau khiến cô giật mình quay lại nhìn, bộ vẽ tranh trên tay cô rơi xuống, cô sợ hãi la lên.

- Cút! Cút ra ngoài cho tôi!

Cô liên tục nhìn ra bên ngoài cửa bằng ánh mắt mong chờ nhưng chẳng ai đáp lại, cũng không một cảnh vệ nào bước vào. Cô lùi lại sát vách tường, như con nhím xù lông nhìn hắn.

- Anh đừng lại gần đây! Tô Vận, chúng ta kết thúc rồi, những gì cần nói tôi đều đã nói hết. Xin anh, tha cho tôi được không?

Tô Vận không vì cô run rẩy mà dừng lại, hắn trực tiếp ngồi lên giường cô, ép cô sát vào tường, bao vây cô trong phạm vi chỉ thuộc về hắn...

- Vi, em hét lên cũng vô ích thôi! Đám phế vật ba em đưa tới đều đã ngủ hết cả rồi. Bây giờ em chịu nói chuyện với anh rồi chứ?

Trình Tố Vi trừng mắt nhìn hắn, cô liều mạng phản kháng, tay chân giơ lên loạn xạ.

- Tôi không muốn! Tô Vận, anh cút ngay cho tôi!

Dĩ nhiên Tô Vận không để cô có cơ hội chống cự, hắn túm chặt hai tay cô để trên đỉnh đầu, không kiên nhẫn nói.

- Em vẫn còn nhận ra anh nhỉ? Anh nghe tiểu Nhiên nói cả ngày em chỉ ngồi im lặng, nhưng nhìn thấy anh cái gì em cũng có thể nói được, em chỉ nói chuyện với một mình anh sao? Anh có nên coi đó là may mắn của mình không?

Phụt!

Trình Tố Vi không hề do dự mà nhổ nước bọt vào ngay mặt hắn, cô trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Đồ điên, mau thả tôi ra!

Tô Vận không giận mà còn cười, hắn đưa tay lau đi nước bọt trên mặt rồi mạnh tay bóp chặt cằm của cô.

- Phải, anh điên rồi đấy! Vì em mà anh phát điên rồi. Vi, tất cả bọn họ đều không cho anh lại gần em, anh thật sự sắp điên rồi.

Trình Tố Vi có thể nhìn thấy tia ưu thương trong mắt hắn, nhưng lập tức phủi bỏ, cô né tránh nhìn trực tiếp vào hắn, chỉ nói đơn giản.

- Anh mau đi đi, mẹ tôi sắp trở lại rồi đấy!

Tô Vận hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời nhắc nhở của cô, hắn không hề có ý định buông cho cô, ngược lại còn cuồng ngạo hơn khi trực tiếp cưỡng hôn cô.

- Ummm......ân.... không.....không được.....

Hơi thở của Trình Tố Vi gần như bị hắn rút sạch, đầu óc cô quay cuồng, chẳng biết phải làm sao để thoát khỏi hắn bây giờ.

Rầm!

Cửa phòng bị một lực đá mạnh liền mở tung ra. Mấy chục tên cảnh vệ xông vào, lớn giọng cảnh cáo.

- Mau thả tiểu thư ra, nếu không đừng tránh chúng tôi không khách sáo!

Quả nhiên Tô Vận thật sự bỏ Trình Tố Vi ra, hắn bước xuống giường cô. Nhìn đám cảnh vệ trước mặt một lượt để đánh giá, hắn chuẩn bị sơ qua rồi nhanh chóng xông vào trung tâm để hạ bọn họ.

Huỳnh huỵch!

Tiếng đánh đấm vang lên khắp phòng, tiếng xương cổ, xương tay bị bẽ gãy rồi đến tiếng rên rỉ thảm thiết của từng tên cảnh vệ lần lượt truyền đến, sau đó bọn họ đều ngã hết xuống, nằm đè lên nhau. Có thể thấy Tô Vận ra tay không hề nhẹ, như muốn lấy mạng của chúng vậy!

Sau khi hạ hết đám cảnh vệ, Tô Vận lại lần nữa bước về phía Trình Tố Vi, hôn mạnh lên môi cô, nửa đùa nửa thật nói.

- Bảo bối, gặp lại em sau!

Hắn phủi tay cầm lấy áo khoác và rời khỏi phòng bệnh. 

Chỉ một lát sau Lâm Nhược Tranh cùng Trình Sở Uy đã chạy tới. Nhìn một đóng hỗn độn trước mắt, bọn họ đều đã đoán ra mọi chuyện. Tô Vận ngang nhiên xông vào đây, đánh gục cảnh vệ để gặp Trình Tố Vi. 

Nhưng cái khiến Lâm Nhược Tranh hốt hoảng lại chính là ánh mắt của Trình Tố Vi, không phải vô hồn như thường ngày nữa. Dĩ nhiên, Trình Sở Uy cũng kịp thời phát hiện ra.

- ----------------------------------------

Tô Vận vừa định mở cửa xe thì đã có một cánh tay chặn hắn lại.

- Thiếu gia, lão gia gọi cậu trở về gấp!

.....................

Ba! Ba! Ba!

- Phế vật, tại sao mày không thể dứt ra khỏi nó được hả?

Từng trận roi đập vào người Tô Vận cùng tiếng mắng chửi của Tô Nhiếp Minh. Ông ta đánh không hề nương tay như một tên quản ngục tra tấn một tên tù nhân, tàn nhẫn vô cùng. 

Nhưng Tô Vận không hề rên một tiếng, hắn vẫn cắn răng chịu đựng. Hai tay hắn bị hai tên thuộc hạ của Tô Nhiếp Minh giữ chặt, chiếc áo sơmi trên người hắn đã bị những trận roi làm rách từng mảng từng mảng, máu cũng rướm đỏ hết áo. Hắn cúi đầu xuống tỏ vẻ mệt mỏi. 

Tô Nhiếp Minh vẫn đánh không ngừng tay, liên tục ra lệnh cho thuộc hạ đổi từ phía trước sang sau lưng để ông ta đánh, miệng không ngừng mắng chửi.

- Phế vật, mày nghĩ chỉ dựa vào mày có thể bảo vệ được nó sao? Mày càng muốn bảo vệ nó thì tao càng muốn nó chịu khổ!

Tô Vận bật cười, hắn ngẩng đầu lên nhìn ông ta, thử hỏi.

- Tại sao ông lại ghét cô ấy đến như vậy?

Tô Nhiếp Minh không trả lời trực tiếp câu hỏi của hắn, ông ta ném chiếc roi xuống ghế rồi ra lệnh.

- Đem nó về phòng!

Hai tên thuộc hạ gật đầu rồi kéo Tô Vận đi, khi bọn họ sắp ra khỏi cửa, Tô Nhiếp Minh đột nhiên nói.

- Tao thà nhìn mày chết còn hơn để mày đưa nó vào Tô gia!

Tô Vận cười như một kẻ điên từ trong thư phòng về phòng ngủ. 

Nếu vậy hắn thà để ông ta đánh chết chứ không bao giờ từ bỏ Trình Tố Vi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui