Tổng Giám Đốc Cặn Bã! Anh Quên Em Rồi sao?


Thái độ ngông cuồng tự tin của Tô Vận làm cho Hứa Vĩ Thành đang hậm hực cũng bật cười thật lớn.

- Nếu anh thật sự không quan tâm đến sống chết của Lâm Nhược Tranh.

Hai người lại bốn mắt nhìn nhau, không khí rơi vào căng thẳng nặng mùi thuốc súng.

Tô Vận cũng không hề có ý định nhún nhường mà còn rất nhàn nhã đáp trả lại.

- Không phải cậu vừa nói Tô Nhiếp Minh rất yêu mẹ tôi và thiên vị tôi hơn sao? Vậy thì nếu mẹ tôi xảy ra chuyện gì cậu nghĩ ông ta sẽ để yên?
Câu nói này của hắn đã hoàn toàn đánh vào tâm lí của Hứa Vĩ Thành, anh ta bị kích động như vậy nên càng trở nên điên loạn hơn, không một dấu hiệu báo trước mà rút súng bắn hạ một tên thuộc hạ của Tô Vận để cảnh cáo.

Pằng!
- Đừng khiêu khích tôi, tôi có thể giết hết các người ở đây đấy!
Tô Vận lo lắng cho Trình Tố Vi đầu tiên nên tiếng súng vừa nổ thì hắn đã theo phản xạ ôm chặt cô vào trong lồng ngực che chắn.

Thật không ngờ hành động này của hắn và hình ảnh gần gũi của hai người lại một lần nữa tạo ra một đả kích đối với Hứa Vĩ Thành.

Vì Hứa Vĩ Thành đã nổ súng nên thuộc hạ của hai bên đều đã chỉ súng về phía đối phương và đang trong tư thế phòng thủ, cũng sẵn sàng tấn công.

Không khí lúc này không chỉ còn căng thẳng mà còn đầy mùi chết chóc.

- Tiểu Vận, Vi Vi!
Hai bên đang trong tư thế giương cung bạt kiếm nhìn nhau thì Lâm Nhược Tranh xuất hiện đã đảo lộn tất cả.

Bà bị mấy tên thuộc hạ của Hứa Vĩ Thành dẫn từ trên lầu xuống với khẩu súng chỉ vào đầu, vừa nhìn thấy hai đứa con của mình bà đã lo lắng gọi lớn.

Cũng chính vì vậy mà thái độ của Tô Vận và Trình Tố Vi cũng không còn ngông cuồng như vừa rồi nữa, vì tính mạng của mẹ đang bị đe dọa ngay trước mắt bọn họ.

Trình Tố Vi hoảng sợ muốn chạy đến chỗ bà.

- Mẹ, Hứa Vĩ Thành, anh dám chỉ súng vào mẹ tôi?
Tô Vận nhanh tay kéo cô lại, trước bao nhiêu hỏng súng như vậy hắn không thể để cô rời khỏi mình nửa bước.

Mặc dù hắn cũng như cô đang rất lo lắng cho Lâm Nhược Tranh.

- Vi Vi, nguy hiểm lắm.

Có phải chỉ cần tôi ký vào đây thì cậu sẽ thả mẹ tôi ra đúng không?
Hứa Vĩ Thành nhìn một lượt quanh phòng khách này, từ La Mục Nhiễm đang lắc đầu liên tục đến đôi nam nữ kia và cuối cùng là tập văn kiện trên tay Tô Vận, anh ta đưa khẩu súng cạ cạ vào trán đồng thời gật gật đầu.

- Đương nhiên, chỉ cần anh ký vào đó thì tôi sẽ để các người an toàn rời khỏi đây.

Làm sao Tô Vận có thể không thỏa hiệp với anh ta khi tính mạng của mẹ hắn đang bị đe dọa như vậy.

Trong lúc hắn đang do dự thì cả Trình Tố Vi và Lâm Nhược Tranh đều lắc đầu ngăn cản hắn.

- Vận, đừng, không được đâu, anh không thể mắc bẫy của anh ta được!
- Tiểu Vận, mặc kệ mẹ đi! Đừng để cậu ta đạt được mục đích.

Mẹ không sao đâu, đừng cho cậu ta bất cứ thứ gì.

Những lời của họ đều là vì lo cho Tô Vận, nhưng lúc này hắn phải lo cho an toàn của Lâm Nhược Tranh.

Sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng hắn cũng đưa ra quyết định.

- Được, tôi sẽ ký, nhưng cậu phải giữ lời hứa sẽ thả mẹ tôi ra!

Quyết định của hắn làm cho Trình Tố Vi và Lâm Nhược Tranh đều bất ngờ, kích động phản bác quyết liệt.

- Vận, không được mà, anh không thể thỏa hiệp với anh ta như vậy được.

- Tiểu Vận, con mà ký thì sẽ mất hết tất cả vào tay cậu ta đấy!
Những điều này đương nhiên Tô Vận hiểu rõ, nhưng nếu so với việc mất đi mẹ của mình thì hắn thà mất đi những thứ này còn hơn.

Hắn không trả lời họ, cũng không giải thích gì nữa mà cầm bút lên, chuẩn bị ký tên.

Hứa Vĩ Thành đứng đó hài lòng chờ đợi trò chơi hạ màn.

Nhưng ngay đúng lúc Tô Vận sắp đặt bút xuống, Trình Tố Vi đã đánh liều giật đi tập văn kiện đó mà thay vào đó là quyết định khai trừ vừa nãy mà Tô Vận đem đến.

- Vi Vi, em làm gì đấy?
Tô Vận hoảng hốt nhìn cô, đúng là là lo sợ vì có thể gây ra nguy hiểm ngay bây giờ.

Hành động liều lĩnh này của cô đã đảo lộn cục diện một lần nữa.

Pằng!
- A!
- Vi Vi!
Hứa Vĩ Thành như một con thú khát máu đã bị dồn đến cực hạn, anh ta không còn quan tâm đối phương là ai nữa, chỉ cần là kẻ nào ngáng đường của anh ta thì anh ta sẽ không do dự mà nổ súng.

Phát súng vừa rồi của anh ta chính là nhắm vào Trình Tố Vi, cũng may là Tô Vận phản ứng kịp nên viên đạn chỉ bắn vào vai cô.

Tô Vận ôm Trình Tố Vi ngồi xuống, liên tục gọi tên cô trong hoảng loạn.

- Vi Vi, em không sao chứ? Sao em lại ngốc đến vậy chứ?
Khung cảnh hỗn loạn, thuộc hạ hai bên đã lao vào đánh nhau liên tục, thỉnh thoảng lại có tiếng súng vang lên, còn Hứa Vĩ Thành vẫn đứng đấy và Lâm Nhược Tranh vẫn bị chúng giam giữ.

- Vi Vi!
Hai mắt Lâm Nhược Tranh mở to nhìn con gái đang ngã xuống vì bị bắn, bà sợ hãi gọi lớn tên cô.

Nhìn thấy con gái vừa bị thương, ruột gan bà đều nóng lên, lo lắng cho con và tức giận nhìn tên ác quỷ vừa nổ súng bắn con của mình.

Có vẻ như Hứa Vĩ Thành đang nhân lúc hỗn loạn này, cũng là lúc Tô Vận đang mãi lo cho Trình Tố Vi mà không phòng bị, lần nữa chỉ súng về phía bọn họ, nhắm vào mục tiêu tiếp theo.

Lâm Nhược Tranh đã nhận ra điều này, bà dùng hết sức để đẩy hết những tên đang bắt giữ mình, từ cắn đến đạp chân bà đều dùng, cả quá trình bà đều không dám rời mắt khỏi khẩu súng trên tay Hứa Vĩ Thành, nhất là ngón trỏ đang đặt trên cò súng của anh ta.

Cuối cùng bà cũng có thể thoát khỏi vòng kiểm soát của bọn họ.

Vừa đúng lúc Hứa Vĩ Thành bóp cò, bà không chút do dự lao ra trước hỏng súng của anh ta.

Pằng!
Tiếng súng vang lên cũng chính là lúc đánh dấu tất cả những gì đang diễn ra đều dừng lại, Hứa Vĩ Thành kinh ngạc nhìn Lâm Nhược Tranh đang nắm chặt khẩu súng của mình dí vào ngực trái của bà, viên đạn đã găm vào ngực bà và máu bắt đầu lan ra từ vị trí đó.

Dù rất đau đớn nhưng đôi mắt kiên cường của bà nhìn thẳng vào mặt Hứa Vĩ Thành không chớp, trước dáng vẻ lúng túng mơ hồ của anh ta, bà nở một nụ cười của người chiến thắng.

- Kết thúc rồi, cậu không còn gì để uy hiếp con tôi nữa, cậu thua rồi…
Kết quả này Hứa Vĩ Thành hoàn toàn không hề dự đoán được, anh ta lắc đầu phản bác nhìn Lâm Nhược Tranh ngã xuống ngay trước mặt.
- Không đúng, ai cho bà làm vậy hả?
Bên kia, nghe thấy tiếng động, Trình Tố Vi và Tô Vận đều hốt hoảng hét lớn.

- Mẹ!
- Mẹ! Không được!
Hai người cùng chạy về phía Lâm Nhược Tranh đang nằm, Tô Vận đến trước đỡ mẹ lên đùi mình, máu từ ngực trái của bà đã nhuộm đỏ cả một mảng lớn tạo thành một vũng, bộ quần áo bà mặc cũng đã đổi màu.


- Mẹ, mẹ à, mẹ, không được đâu, mẹ, mẹ ơi.
Bả vai Trình Tố Vi mặc dù đang chảy máu liên tục nhưng cô đã quên đi cảm giác đau đớn từ vết thương, cô run rẩy nắm lấy bàn tay đầy máu của mẹ, vừa khóc vừa gọi, lắc đầu như mất trí.

- Mẹ, sao thế này? Sao lại như vậy chứ? Mẹ, mẹ nhất định sẽ không sao đâu mà, mẹ, mẹ.

Lâm Nhược Tranh mỉm cười hạnh phúc nhìn cả hai đứa con đang vừa gọi mẹ vừa khóc, bà gắng sức nói hết mấy lời cuối cùng.

- Vi Vi, con gái xinh đẹp nhất của mẹ, đừng khóc, con khóc sẽ không xinh nữa đâu.

Tiểu Vận, con phải sống thật hạnh phúc đấy, hứa với mẹ, phải cười thật nhiều.

Một tay bà nắm tay Trình Tố Vi, tay kia đưa áp vào mặt của Tô Vận, nên mới không còn nhớ phải bịt miệng vết thương cho mình nữa, máu chảy càng lúc càng nhiều.

Nhưng dù đang hấp hối, bà cũng cố gượng mà tiếp tục nói.

- Đừng tự trách bản thân, đây là lựa chọn của mẹ, cũng là việc duy nhất mà mẹ có thể làm vì hạnh phúc của hai con.

Mẹ xin lối vì trước đây đã ép hai con phải xa nhau.

Tiểu Vận, mẹ giao Vi Vi lại cho con, con hãy thay mẹ yêu thương con bé, chăm sóc và bảo vệ cho nó…Vi Vi, dù có chuyện gì xảy ra con cũng đừng rời xa tiểu Vận nhé, thằng bé từ nhỏ đã chịu rất nhiều thiệt thòi, con có thể giúp mẹ bù đắp lại cho nó chứ?
Vừa nói bà vừa nắm lấy một tay của Trình Tố Vi đặt vào tay của Tô Vận, nén đau mà mỉm cười.

Tô Vận nắm chặt tay của Trình Tố Vi, cố gắng giữ vững bình tĩnh mà hứa với Lâm Nhược Tranh.

- Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ và chăm sóc thật tốt cho Vi Vi, sẽ yêu cô ấy nhiều hơn nữa…mẹ..mẹ cũng phải chứng kiến bọn con hạnh phúc mới được…
Khuôn mặt Lâm Nhược Tranh cũng đã sớm giàn giũa nước mắt, bà vẫn nhìn đứa con của mình với ánh mắt tươi sáng nhất.

- Tiểu Vận, mẹ xin lỗi vì không thể chăm sóc con tiếp nữa, ngày tháng sau này mẹ giao con lại cho Vi Vi…nhất định con phải sống thật hạnh phúc đấy, có như vậy mẹ ở trên cao mới than thản…Vi Vi, mẹ nhờ cả vào con…
Bà đang nói giữ chừng thì không còn hơi sức để nói tiếp nữa, Trình Tố Vi kích động lay lay bà liên tục, vừa khóc vừa nói.

- Mẹ, con hứa với mẹ, con sẽ luôn ở bên cạnh Vận, mẹ đừng lo, con sẽ thay mẹ bù đắp cho anh ấy…nhưng mẹ đừng đi có được không….là lỗi của con, nếu con không hành động nông nổi thì đã không như vậy, mẹ, là lỗi của con, con xin lỗi, mẹ dậy đánh con trách con đi mà mẹ….
Nếu vừa rồi cô không liều lĩnh cướp đi văn kiện kia thì mẹ cô đã không bị Hứa Vĩ Thành giết chết, là cô, là cô đã hại chết bà.

Nhưng Lâm Nhược Tranh lại lắc đầu, phủ nhận hoàn toàn những suy nghĩ tự trách bản thân của con gái, bà còn khích lệ cô.

- Không đâu, con đã làm rất tốt…
Bà nhìn hai đứa con của mình lần nữa, mỉm cười trong đau đớn, cố gắng nói một câu nữa rồi trút hơi thở cuối cùng.

- Mẹ yêu hai con…
Nhìn mẹ đã nhắm mắt và tay bà đã buông lỏng, Tô Vận đau đớn gào thét, ôm chặt xác của bà vào lòng và gọi mẹ liên tục.

- Không!!!!Mẹ à, không được, mẹ, mẹ tỉnh lại đi mà….
Từng dòng ký ức về bà, những kỷ niệm giữa hai mẹ con rồi cả ba người như một thước phim quay chậm hiện về trong đầu hắn, hắn gào thét trong tuyệt vọng.
Trình Tố Vi khóc lóc còn thê thảm hơn, cô gào lên từng tiếng nghẹn nấc, khóc đến tê tâm liệt phế, lay lay mẹ liên tục nhưng bà đã không còn trả lời nữa rồi.
- Mẹ!!! Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ tỉnh lại nhìn con đi mà, con xin mẹ đấy, mẹ ơi, mẹ….
Cảm giác đau đớn tột cùng vì mất đi người thân yêu nhất, còn cảm giác tự trách nên Trình Tố Vi cứ gào thét trong vô vọng.

Bên này, khi không còn nghe tiếng của Lâm Nhược Tranh nữa, Hứa Vĩ Thành mới hoàn hồn.

Dù tận mắt nhìn thấy bà đã chết vì súng của mình nhưng anh ta lại xem như chẳng có chuyện gì mà chuẩn bị nhân cơ hội này xử lý luôn Tô Vận.

Hai người vẫn quỳ bên xác Lâm Nhược Tranh, mới giây trước còn nghe tiếng khóc của Trình Tố Vi mà khi Tô Vận quay lại cô đã im lặng và ngất đi bên cạnh mẹ.


Tô Vận hoảng loạn lần nữa, cố gắng kìm nén sự run rẩy và sợ hãi trong lòng, đến đỡ lấy cô.

- Vi Vi, Vi Vi à, em sao vậy? Vi Vi, em mở mắt ra nhìn anh đi, Vi Vi, Vi Vi, em nghe anh nói không? Vi Vi, xin em đấy, Vi Vi!!!
Hắn gào lên đau đớn đến tột độ, nhanh chóng bế Trình Tố Vi đã ngất xỉu lên.

Cũng ngay chính lúc này, Hứa Vĩ Thành đứng sau lưng hắn chuẩn bị nổ súng.

Pằng!
Tương tự như lần vừa rồi, anh ta đã nổ súng nhưng người mà anh ta bắn lần này cũng không phải Tô Vận mà chính là cha của hai người bọn họ.

Viên đạn trúng ngay bụng bên phải của Tô Nhiếp Minh, ông ta đau đớn bịt chặt miệng vết thương, một tay chi vào đứa con trai vừa nổ súng, tức giận lẫn bất lực nói.

- Mày, mày đã giết bà ấy, bây giờ còn muốn giết anh của mày, tao không có đứa con như mày.

Nói được mấy câu ông ta cũng vì vết thương quá nặng mà ngã xuống.

Mà Tô Vận lúc bế Trình Tố Vi đi cũng nhờ Tô Nhiếp Minh đã tránh cho hắn một viên đạn nên hắn mới an toàn đứng cách đó không xa.

Nhưng sau khi nghe tiếng súng lẫn âm thanh ngã quỵ xuống nên bước chân của hắn cũng dừng lại, quay đầu nhìn lại..
Bên này, La Mục Nhiễm đang bị trói chặt nhìn thấy chồng mình đang bị thương nằm trong vũng máu, một sức mạnh thần kỳ và đau đớn đến đỉnh điểm đã giúp bà ta thoát khỏi được dây trói để chạy đến bên Tô Nhiếp Minh.

- Nhiếp Minh!!!!Không được!!!!
Thì ra lúc Tô Nhiếp Minh đến được đây thì cảnh đầu tiên ông ta nhìn thấy là Tô Vận và Trình Tố Vi quỳ bên xác của Lâm Nhược Tranh mà khóc, ông ta như sụp đổ hoàn toàn, chỉ muốn đánh chết bản thân vì đã đến muộn.

Sau một lúc đứng bên ngoài khóc tiễn bà thì ông ta lại nhìn thấy đứa con trai Hứa Vĩ Thành của mình đang giơ súng lên chuẩn bị bắn Tô Vận, ông ta mới vội vã lao đến đỡ viên đạn đó cho hắn.

Tô Nhiếp Minh nằm xuống nhìn người phụ nữ mình yêu cũng nằm cách ông ta không xa, ông ta mỉm cười nhìn bà, ông ta đã bảo vệ được cho con trai của hai người rồi….nếu được gặp lại nhau dưới hoàng tuyền, ông ta cũng có thể đối diện với bà.

Phát súng cuối cùng cũng đã kết thúc mối nghiệt duyên của ba mươi năm, món nợ giữa bọn họ rốt cuộc cũng có hồi kết rồi….
…………………………
Hôm nay không cố ca mổ nên Mẫn Quan cũng khá rảnh, đang pha trà thì anh nhớ đến Tô Hạ Nhiên từ sáng đến giờ vẫn chưa ra khỏi phòng làm việc, đang bận rộn lắm sao? Anh pha thêm một cốc trà nữa đem vào phòng của cô.

Nghe tiếng gõ cửa, Tô Hạ Nhiên vừa làm việc vừa nhắc người bên ngoài tự mở cửa đi vào.

Nhìn thấy người đi vào, cô có chút bất ngờ nhưng lại rất vui.

- Mẫn Quan ca, sao anh lại đến tìm em giờ này?
Mẫn Quan bưng một tách trà đặt xuống bàn làm việc của cô, vừa kéo ghế ngồi vừa nói.

- Chiều nay anh không có ca mổ nên tranh thủ đến thăm em đấy, vẫn chưa hoàn thành xong báo cáo sao?
Vì anh đến nhắc nên Tô Hạ Nhiên mới nhìn lại đồng hồ, thật không ngờ mình đã ngồi đây hơn ba tiếng rồi, cô tạm dừng tay lại và bưng cốc trà lên, không quên cảm ơn người mang đến.

Vừa uống một ngụm cô lại nói.

- Báo cáo cuối tháng này nhiều hơn trung bình luôn đấy.

Nhìn cô gầy hơn rất nhiều nên Mẫn Quan không khỏi xót xa, anh nhìn cô với ánh mắt trầm tư một lúc rồi hỏi.

- Em vẫn không về nhà sao?
Động tác cầm cái cốc của Tô Hạ Nhiên bất giác dừng lại, cô buồn bã lắc đầu.

- Bây giờ em thật sự không biết phải đối diện với gia đình này như thế nào nữa.

Đột nhiên anh trai biến thành anh cùng cha khác mẹ, sau đó em lại có thêm một người anh nữ, chuyện này thật sự rất buồn cười.

Nói đoạn, cô dừng một lát rồi cúi nhẹ mặt, chán nản nói nhỏ.

- Em cũng không biết anh hai và Vi Vi bây giờ như thế nào rồi, có lẽ em không có đủ tư cách để đến gặp họ.

Thấy cô như vậy, Mẫn Quan lại thêm đau lòng.

Anh đặt hai tay lên hai vai cô, cười mờ ám khi đánh lạc hướng suy nghĩ của cô.
- Đừng nói chuyện của họ nữa, chúng ta lâu rồi không nói chuyện của chúng ta đấy!
Quả nhiên vừa nhìn nụ cười đầy ẩn ý này của anh thì Tô Hạ Nhiên liền hết ủ rũ ngay, thay vào đó là ánh mắt đề phòng con sắc lang đang chuẩn bị tấn công mình, còn vờ không hiểu gì nữa.


- Chuyện của chúng ta? Là chuyện gì chứ?
Mẫn Quan nghe vậy liền kéo ghế ngồi sát với cô hơn, đụng trán mình vào trán cô, một tay giữ sau gáy cô và thì thầm.

- Đương nhiên là chuyện làm vợ anh rồi, em vẫn chưa trả lời anh đấy!
Tô Hạ Nhiên mỉm cười ngọt ngào nhìn anh, nửa thật nửa đùa nói.

- Em đã trả lời rồi mà, chỉ là anh không nhận ra thôi.

Câu trả lời của cô đúng là làm cho Mẫn Quan càng thêm tò mò, dùng nụ hôn để bắt cô nói rõ ràng.

- Nếu em không cho anh câu trả lời chính thức thì anh sẽ hôn em tiếp đấy!
Lúc Tô Hạ Nhiên định đáp lại thì chuông báo trên bàn làm việc của cô cũng reo lên, lại có ca phẫu thuật khẩn câp sao?
Hai người nhanh chóng chạy ra khỏi phòng và chạy đến phòng cấp cứu.

Y tá vừa thấy họ đến liền báo cáo tình trạng bệnh nhân.

- Có hai bệnh nhân bị bắn, bệnh nhân nữ trúng đạn vai phải và đã hôn mê, bệnh nhân nam trúng đạn vùng bụng dưới.

Mẫn Quan và Tô Hạ Nhiên nhận găng tay từ y tá và nhanh chân chạy qua kiểm tra bệnh nhân.

Cả hai đều được một phen kinh hãi khi người nhà bệnh nhân lại là Tô Vận và La Mục Nhiễm.

- Mẹ? Anh hai?
- Vận?
Nhưng bọn họ còn chưa hết ngạc nhiên thì lại nhìn thấy bệnh nhân đang hấp hối là Tô Nhiếp Minh và người đã hôn mê là Trình Tố Vi.

Thấy Mẫn Quan vẫn còn đứng ngây người ra đó, Tô Vận liền quát lớn gọi anh hoàn hồn.
- Cậu còn đứng đó làm gì? Mau cứu cô ấy đi!
Mẫn Quan vội vã chạy đến kiểm tra các chỉ số của bệnh nhân và hỏi Tô Vận.

- Cô ấy hôn mê bao lâu rồi?
Tô Vận run rẩy nhìn đồng hồ trên tay, nhanh chóng trả lời.

- Được khoảng mười phút rồi.

Tình hình có vẻ không khả quan lắm, Mẫn Quan phân công đội phẫu thuật xong rồi dặn tất cả đưa bệnh nhân đến phòng phẫu thuật.

Tô Vận cũng theo họ đi, hắn nắm chặt tay cô trong sợ hãi
- Vi Vi, Vi Vi, em nhất định không được xảy ra chuyện gì đấy, anh xin em, Vi Vi, đừng bỏ anh lại một mình.
Đến khi cô được đẩy vào trong phòng phẫu thuật hắn mới đành phải buông tay cô ra, nhìn cánh cửa từ từ đóng lại ngay trước mặt, hắn bất lực ngồi bệt xuống sàn, hai tay dính đầy máu đưa lên áp vào mặt rồi lại vò đầu trong sự sợ hãi, tinh thần hắn bây giờ khủng hoảng vô cùng.

Chẳng bao lâu đèn trước phòng cấp cứu đã sáng, tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô đang chiến đấu với tử thần, việc duy nhất hắn có thể làm cho cô lúc này chỉ có ngồi đây cầu nguyện mà thôi.

……………………………..
Sau khi bác sĩ kiểm tra các chỉ số sống cho Tô Nhiếp Minh thì đều lắc đầu buồn bã vì không thể cứu được nữa, do mất máu quá nhiều và viên đạn đã bắn vào gan, nếu tiến hành phẫu thuật thì khả năng chết trên bàn mổ sẽ rất cao, chi bằng tận dụng chút ít thời gian còn lại để gặp người thân lần cuối.

La Mục Nhiễm đứng bên giường nắm chặt tay chồng mình, khóc không thành tiếng, vừa gọi chồng vừa van nài bác sĩ.

- Xin hãy cứu ông ấy đi, xin các cậu hãy cứu ông ấy.

Sao bác sĩ lại có thể đứng nhìn bệnh nhân chết chứ?
Thật ra Tô Nhiếp Minh cũng biết rõ bản thân sắp không thể qua khỏi nữa rồi, lí do ông ta cố gắng gượng đến tận bây giờ là muốn nói mấy lời cuối cùng với Tô Vận.

Tô Hạ Nhiên khó khăn lắm mới bước được đến bênh giường của cha, nhìn người cha mà mình vẫn rất ghét đang hấp hối từng hơi thở cuối cùng, cô chết lặng và bật khóc gọi cha.

- Ba, ba à, tại sao lại như vậy chứ? Không phải ba rất ghét anh hai sao? Sao ba phải cứu anh ấy chứ?
Nếu ông ta không phải vì cứu Tô Vận thì có lẽ cô cũng không khó chịu như hiện tại, vì điều này khác hoàn toàn so với người cha mà cô biết.

Dù rất giận ông ta nhưng cũng không thể không khóc.

Tô Nhiếp Minh nhìn con gái đang đứng bên cạnh giường, thều thào một câu.
- Ba…xin…lỗi…con…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận