Trong lúc đợi cô tắm rửa, thay quần áo, Hoắc Doãn Văn cũng đã thay xong quần áo của mình và ngồi trên ghế salon đợi cô. Thấy cô đi ra, anh ta đứng lên, đi về phía cô.
Trong tay cầm ví tiền, anh ta rất bối rối nhìn cô."Thật ngại quá, nơi này không cà được thẻ, nên tôi không còn tiền mặt!"
"Không thành vấn đề, vốn là tôi nên trả tiền đấy!" Bọn họ thường xuyên đến chơi bóng nên có một quy luật: ai thua thì người đó trả tiền!
Nhan Như Y lấy tiền ra thanh toán! "Đi, chúng ta đi ăn thôi!"
"Ăn ở đâu đây? Cô thích ăn món gì? Nếu không thì chúng ta đi ‘Tôn Hoàng’ nhé?" Hoắc Doãn Văn rất nghiêm túc đề nghị.
Nhan Như Y có thể thấy được, anh ta sợ cô đổi ý nên cũng gấp gáp.
Mặc dù cô thật sự muốn đi đến “Tôn Hoàng” – một nhà hàng cao cấp - nhưng chẳng qua đây là một hoạt động thể thao thôi mà, có cần phải đến đó ăn không?
"Nơi đó thật phô trương quá, chúng ta đổi chỗ khác đi. Bụng tôi réo lên rồi, nhịn đói không tốt cho dạ dày!"
Hoắc Doãn Văn sáng tỏ cười, ý kia rất rõ ràng, bày tỏ đồng ý."Vậy cô nói, chúng ta tới chỗ nào ăn?"
Hoắc Doãn Văn cười đồng ý. “Vậy cô chọn đi”
Nhan Như Y đảo tròng mắt, vỗ tay đề nghị. “Chúng ta đi ăn lẩu nhé! Tôi biết có một nhà hàng lẩu Tứ Xuyên, cũng khá ngon đấy!”
Hoắc Doãn Văn rất cẩn thận hỏi."Nơi đó có thể thanh toán bằng thẻ sao?"
Cô khẽ mỉm cười, trả lời lập lờ."Có thể?"
"Vậy thì tốt rồi, cô chỉ đường đi!" Hoắc Doãn Văn rất lịch sự kéo vị trí kế bên tài xế, để cho cô ngồi vào trong. Sau đó vòng qua đầu xe, chui vào vị trí tài xế.
Đèn xe sáng lên, chiếu sáng đường phía trước. Cô ở trong xe nhìn ra ngoài những vầng mây đỏ đã sắp tàn nhường chỗ cho bóng tối ngự trị, con đường phía trước quanh co, lãng mạn lại vô cùng đẹp mắt!
Nếu chen chúc trên xe buýt thì cũng chẳng bao giờ nhìn thấy những cảnh này!
Đúng vào lúc này, trên radio lại phát bài hát của Lưu Đức Hoa ‘ ý trời ’——
Nhan Như Y hòa vào giai điệu bài hát, thỉnh thoảng lại khe khẽ hát theo. Với sự dẫn đường của cô, bọn họ đi tới một nhà hàng bên sông. Nhà hàng này tuy không lớn nhưng bên trong đã đông nghịt người!
Nhan Như Y cùng Hoắc Doãn Văn nhanh chóng tìm được một bàn ở vị trí tương đối thoải mái yên tĩnh.
"Anh muốn ăn món gì?" Nhan Như Y đưa thực đơn đưa cho anh ta!
"Gì cũng được, cô chọn đi!"
Hoắc Doãn Văn hiển nhiên là xa lạ với nơi này, nhưng cũng không khách khí, quan sát xung quanh, nhìn bốn phía đều thấy mọi người ăn uống liền cảm thấy không quen. Tuy rằng đã phớt lờ nhưng trong lúc vô tình đã biểu hiện ra ngoài.
Nhan Như Y không hỏi thêm gì nữa, chỉ chuyên tâm chọn món ăn vì cô biết anh ta không chọn được cũng giống như cô khi vào “Tôn Hoàng”, vô cùng bối rối.
Cô cơ bản không nhìn thực đơn, liền gọi ra vô số món ăn: thịt dê nướng, sườn bò, óc heo, mực nhồi, tôm hấp bia, và rau cải.
Rất nhanh, một nồi lẩu được mang lên, nước sôi sùng sục.
"Thức ăn đến rồi, anh nếm thử chút đi, ngon lắm!" Cô giống như đang quảng cáo món ăn, thả óc heo vào nồi nước lẩu đang sôi, sau đó vớt ra bỏ vào chén của Hoắc Doãn Văn "Món này rất bổ đó, bình thường, tôi sẽ không cho người khác đâu!"
Hoắc Doãn Văn chân mày hơi nhíu lại, nhìn thứ giống như đậu hũ trong chén mình, lắc đầu một cái."Vậy thì cô ăn đi, tôi không thích!"
"Anh không ăn à, vậy tôi ăn nhé… Ngon quá!" Nhan Như Y cũng không khách sáo, múc óc heo vào chén của mình, sau đó thản nhiên thưởng thức món ngon.